Chỉ cần Tôn Lão phu tử chịu ra tay cứu cô ấy thì tiểu bối đã rất chân thành biết ơn, còn việc cô ấy có qua được hay không...tiểu bối cũng hiểu đó là một vấn đề khác.
- Ngươi có thể rời khỏi cốc được rồi!
Vậy tiểu bối xin phép được cáo từ.
"Sở cô nương xin làm phiền Tôn Lão phu tử!"
- Được rồi, ngươi đi đi...đã không còn sớm nữa! Nếu ngươi không muốn bị lạc đường thì cứ đứng đó vòng vo.
Vâng...tiểu bối xin lỗi!
- ---------------
Khi màn đêm buông xuống U Linh Cốc, cả cốc chỉ chìm trong bóng đêm tăm tối.
Không có lấy đến một vầng sáng, dù là mong manh nhất.
Tôn Lão phu tử thấp lên vài ngọn nến, ông đưa mắt nhìn đến người đang nằm trên chiếc giường cũ kỹ mà lòng chợt hiện lên tia chua xót "Cô ta còn quá trẻ...haiz...thôi thì nếu đã có duyên gặp gỡ, lão cũng không nỡ trơ mắt nhìn cô nương phải như thế này mà ra đi.
Vạn vật trên đời đều phải nhắc đến chữ duyên, có lẽ là đây cũng là một cơ duyên trong trời đất!"
Tôn Lão phu tử dùng đạo hạnh 3000 năm tu hành của mình để cứu sống Sở Vĩ Vĩ!
Lần này đã thật sự đã khiến cho Tôn Lão phu tử được thăng thiên, cứ tưởng rằng lão cứ thế mà chết...không ngờ lại được thăng thiên.
Đúng là duyên của đất trời.
Không uổng công đã vất vả tu hành tận 3000 năm, trước đây là do chưa có cơ duyên.
Thật không ngờ cơ duyên của Tôn Lão phu tử lại chính là Sở Vĩ Vĩ.
Giờ chỉ còn lại thần thức, Tôn Lão phu tử vẫn còn muốn dìu dắt Sở Vĩ Vĩ đi đến một bước đột phá mới, nên thần thức của ông sẽ lưu lại tại thế thêm ít thời gian.
………
Sở Vĩ Vĩ từ từ mở mắt ra...cô bật dậy, quét mắt nhìn xung quanh, đây là đâu?
Tiểu cô nương, cô đã tỉnh dậy rồi à?
Sở Vĩ Vĩ chớp chớp mắt!
Tôn Lão phu tử có bộ râu bạc rất dài, mái tóc bạc phơ được búi rất gọn gàng...những sợ tóc mượt như tơ, đôi mày cũng đã bạc đi theo năm tháng.
Nhìn vào đã thấy được nét hiền lành của bậc thánh nhân.
Tôn Lão phu tử cười hiền hoà "con cứ gọi ta là Tôn Lão phu tử".
Cộp...
Sở Vĩ Vĩ lập tức quỳ gối trước mặt Tôn Lão phu tử "xin Tôn Lão hãy nhận của con một lạy, con thật sự rất biết ơn người vì đã ra tay cứu sống con!"
Tôn Lão phu tử khom người, nắm tay Sở Vĩ Vĩ "Nào..nào, con đứng lên đi.
Con vừa mới khỏe lại, nên chú ý đến sức khỏe".
Con cảm ơn Tôn Lão phu tử!
Được rồi, đứng lên đi con.
Dạ!
Con cần dưỡng thương thêm nửa tuần trăng.
Dạ!
Con đến đây! Lão có thứ này muốn tặng cho con.
Sở Vĩ Vĩ theo sau Tôn Lão phu tử!
"Con hãy đọc mấy quyển này đi, không hiểu chỗ nào thì cứ hỏi lão".
Cảm ơn Tôn Lão phu tử!
Sở Vĩ Vĩ cầm quyển sách thẻ tre lên và chăm chú đọc.
Con cũng có thể gọi ta là sư phụ...
Sở Vĩ Vĩ vui mừng quỳ xuống bái sư!
…………
Sau nửa tuần trăng thì Sở Vĩ Vĩ đã thật sự khoẻ mạnh hoàn toàn như lời Tôn Lão phu