Sở Vĩ Vĩ càng nghĩ càng không thể nghĩ ra "đêm qua tiếng rên thảm thiết kia là thật, nhưng sao chỉ khi mình nằm xuống giường thì mới có thể nghe được, chẳng lẽ tiếng rên đau đớn kia phát ra từ lòng đất?"
Sở cô nương sao vậy? Sao không dùng chút điểm tâm đi nào?
Sở Vĩ Vĩ nhìn thức ăn trên bàn rồi mỉm cười "ngài tự nấu sao?"
Vậy cô nghĩ ở thâm cốc này còn ai khác ngoài tôi và cô sao?
Ờm...ngài khéo tay quá!
Nơi này không có sơn hào hải vị, chỉ có chút thức ăn được thu hoạch từ thiên nhiên, mong Sở cô nương đừng chê cười.
Cảm ơn ngài, ngài có lòng quá...nhưng...
Nhưng thế nào "Sở cô nương?"
Ngài đừng buồn và xin cũng đừng trách tôi, thật ra từ rất lâu rồi tôi không ăn những loại thức ăn giống như thức ăn đang được bày biện trên bàn, tôi hàng ngày chỉ uống sương mai.
Thực Thần vừa nghe qua thì chấn động không nhẹ "Cô ấy chỉ uống sương mai, như vậy thì cô ấy đã tu luyện đến bậc thượng đẳng.
Nhưng sao nhìn thế nào cũng không nhìn ra được cốt tiên và tu vi của cô ấy vậy chứ?"
(Thật ra thì khoảng thời gian trước Tôn Lão phu tử đã dùng kỳ thuật che giấu cốt tiên thượng đẳng của Sở Vĩ Vĩ vì ông sợ trên bước đường đi tìm pháp bảo ngũ hành của cô, sẽ khiến những kẻ có lòng tham chú ý.
Ông không muốn cô gặp nguy hiểm nên không yên tâm để cô đi tìm pháp bảo với thân phận một thần tiên thượng đẳng).
Ngài sao vậy? Sao lại ngây ra vậy?
Ồ ta không sao!
Thực Thần nhớ lại năm năm trước ở đáy Vực Thiên Lãnh, lúc đó cô bị sát hại...còn tưởng là cô sẽ không thể qua được, nói gì thì y thuật của Quỷ sư đệ cũng có giới hạn.
Nhưng...haiz, nhìn thế nào cũng không ra cô ấy là một thượng tiên.
Có phải mình nghĩ nhiều quá rồi không, rõ ràng chỉ là một cô gái bình thường thôi mà!
"Sở cô nương!"
Ngài có việc gì?
Cô đợi tôi một lúc nhé!
Vâng...
Thực Thần vội vã rời đi...
Sở Vĩ Vĩ ngơ ngác "ngài ấy vội vã như vậy, là đi đâu vậy chứ?"
…………
Một lúc sau Thực Thần quay trở lại, trên tay cầm một ống tre.
"Sở cô nương, đây là sương mai..."
Thực Thần lấy từ tay áo ra một gói nhỏ được gói bằng lá tre "và đây là phấn hoa!"
Sở Vĩ Vĩ ngây người "ngài...ngài ấy, rời đi là để tìm phấn hoa và sương mai cho mình sao?"
Khụ khụ khụ...
Cái đó...cảm ơn ngài!
Thực Thần mỉm cười "không cần khách sáo, nếu muốn cảm ơn thì chi bằng gả cho ta vậy".
Khốn kiếp! Ngài lập lại lần nữa xem...
Ta nói rằng: "chi bằng cô gả cho ta đi!"
Ngài...Thực Thần, ngài là tên khốn kiếp.
- Hừ, mình đúng là xúi quẩy nên mới gặp tên khốn kiếp Thực Thần này, suốt ngày cứ buông lời trêu chọc.
Sở cô nương không vui sao?
- Ta chuẩn bị rời khỏi cốc, cảm ơn ngài đã cho ta tá túc đêm qua và số sương mai này nữa..."rất ngon"
Rời khỏi cốc sao? Nhanh vậy đã muốn rời đi?
À! Ta thấy lo lắng cho Quỷ Diệm.
Được...vậy cô định khi nào sẽ quay lại cốc thăm ta?
Hừ...sao ta phải quay lại thăm ngài?
Haiz...cô cũng tuyệt tình quá rồi! Dù