Khụ...khụ...khụ...
Thực Thần vừa lên được mặt đất đã đưa mắt tìm Sở Vĩ Vĩ "Cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Này...ngươi tìm cái gì vậy chứ? Giúp ta với, kéo ta lên trên.
Ta nhìn gì thì liên can gì đến tên ôn dịch ngươi chứ?
Hạ Hầu Kỳ kéo Ôn Thần lên mặt đất!
Đúng thật...vẫn là Hạ Hầu Kỳ ngươi có tâm hơn ai kia.
Chả trách năm xưa tại sao Diêu Trì lại không thể chọn ngươi.
Ngươi nói gì chứ?
Ta nói Diêu Trì bỏ ngươi đến bên cạnh Hạo Thiên là quyết định vô cùng sáng suốt, cái đồ vô nhân tính như ngươi bị bỏ là phải!
Ầm...
Ngươi...Thực Thần tên khốn, ngươi dám đánh lén ta.
Ta việc gì phải đánh lén ngươi, nhìn ngươi là ngứa mắt.
Thích thì cứ đánh ngươi thôi, việc gì phải lén.
Hừ...
Thôi được rồi...hai ngươi đừng có ầm ĩ nữa! Nhanh tìm long mạch thôi.
Cả ba cùng dò tìm vị trí của long mạch!
Này...Thực Thần, ngươi nói có đúng là nơi này không?
Ừm...
Vậy sao không thấy gì cả vậy?
Hạ Hầu Kỳ hơi ngạc nhiên "lúc nãy còn có một tên Cổ Mộc Xuyên gì đó mà, giờ sao không thấy hắn?"
Thực Thần cũng thấy hơi lạ!
Ôn Thần cười ma mị "cái tên phàm tục đó, chắc chắn là đã bị cát lấp kín và tắt thở rồi!.
Mặc kệ hắn, chúng ta tìm long mạch trước đã.
- ---------------
Cổ Mộc Thành!
- Bệ Hạ, người đã về!
Cổ Mộc Xuyên không thèm để ý gì đến người trước mặt...
"Vĩ nhi, nàng đi theo ta".
Sở Vĩ Vĩ chỉ lặng lẽ theo sau Cổ Mộc Xuyên...
Cách Mộc Đoan bực tức giẫm chân bình bịch!
Sở Vĩ Vĩ lén nhìn lại "Cô ấy là vợ của vua nhỉ!"
……
Nàng sao vậy?
Ta không sao!
Nàng nghỉ ngơi ở đây...
Cảm ơn!
Sao bỗng dưng nàng không vui vậy?
Ta có gì mà không vui chứ!
Vậy nàng nghỉ ngơi đi! Chút nữa ta sẽ đến tìm nàng.
Ừm...
………
Cổ Mộc Xuyên nhanh chóng mang long mạch đặt vào lòng đất!
Sở Vĩ Vĩ ngồi trên cành cây, chân đu đưa đu đưa nhìn về phía Cổ Mộc Xuyên...
"Này..."
Cổ Mộc Xuyên nhìn lên cành cây "ôi kìa sao nàng lại trèo lên cây...nhỡ ngã thì sao? Nhanh xuống đây nào!"
Ta muốn nằm ngủ một lúc "ngài đừng làm ồn đến giấc ngủ của ta".
Cổ Mộc Xuyên cứng họng!
- Ta nhắc nhở ngài "huyền vũ phải được đặt ở hướng bắc".
Đa tạ Vĩ nhi!
Hừ...gọi ta thân mật thế mà không biết ngượng miệng chút nào.
Cổ Mộc Xuyên vừa hé môi định nói chuyện với Sở Vĩ Vĩ thì không thấy cô đâu nữa!
"Nàng ấy nhanh chân vậy sao?"
……………
Rầm..
Sở Vĩ Vĩ đang ngồi thì giật bắn người mình, rơi vào tầm ngắm của cô là một cô gái cực kỳ xinh đẹp!
Cách Mộc Đoan nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống Sở Vĩ Vĩ "Cô là ai?"
Sở Vĩ Vĩ nghe hỏi bằng giọng điệu khó chịu thì giật giật mi mắt, nhưng không thèm đáp lời! Chỉ rót tách trà...nhàn nhã uống.
Choang...
Cô câm hay sao mà không trả lời tôi?
Đây là cách mà Hoàng Cung các người thường dùng để tiếp khách hay sao?
Cổ Mộc Xuyên cũng vừa kịp đến, thấy cảnh này thì vô cùng tức giận.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Sở Vĩ Vĩ im lặng không lên tiếng!
Bệ Hạ...là cô ta quá đáng với thiếp!
Hửm?
Nàng có sao không?
Cách Mộc Đoan tưởng Cổ Mộc Xuyên hỏi mình nên cố gắng làm ra vẻ uất ức,