Trong tiếng binh đao hoà vào tiếng vó ngựa rền vang...binh mã không ngừng tấn công vào Cổ Thành.
Cổ Mộc Xuyên đứng trên vọng đài nhìn xuống...
Ha..."đây là con dân của Cổ Tịch đó sao? Trẫm không ngờ rằng có một ngày..."
Hơn lúc nào hết, hiện tại là thời khắc khiến cho Cổ Mộc Xuyên đau lòng nhất.
Trẫm làm như thế đúng hay sai?
- Đúng sai ở lòng người!
Cổ Mộc Xuyên quay đầu nhìn lại người phía sau...
"Ngài..."
Bạch Túc Duật tham kiến Hoàng Thượng!
Cổ Mộc Xuyên khó hiểu nhìn Bạch Túc Duật "ngài chính là Bạch Túc Duật, người trong lòng Sở Vĩ Vĩ!"
Bẩm Hoàng Thượng "ta phụng mệnh Thiên Đình đến đây để phò tá người!"
Chuyện này...? Ta có tài đức gì mà khiến cho một bậc tôn quý như ngài đến đây phò trợ?
Thiên mệnh, ắc có ý nghĩa của nó!
Cổ Mộc Xuyên lặng lẽ mỉm cười "đến thật đúng lúc! Bạch khanh có thể cùng trẫm vượt qua trận chiến này không?"
Thần sẵn lòng!
Được...
Bạch Túc Duật cùng với Cổ Mộc Xuyên, tham gia cuộc chiến.
Cuộc chiến tranh kéo dài đến mấy ngày đêm, binh mã hai bên cũng trở nên sức cùng lực kiệt.
Thương vong vô số...khắp Cổ Thành đổ nát tiêu điều.
Cuối cùng cũng đẩy lùi được thế lực của Định Khái và phe phái của hắn.
- "Cổ Mộc Xuyên, Định Khái ta đã quá xem thường ngươi rồi!"
………
Hoàng Cung mở yến tiệc mừng khải hoàn.
Cổ Mộc Xuyên ngồi lạnh lùng u ám.
Bạch Túc Duật dâng tặng một khúc nhạc!
Bá quan văn võ ai nấy cũng trầm trồ...
"Tiếng đàn hay quá!"
Cổ Mộc Xuyên càng buồn hơn...
Cho đến khi có một thiếu nữ che kín mặt dâng tặng một khúc nhạc...
Nhìn người ngồi đánh đàn, Cổ Mộc Xuyên liền liên tưởng đến Sở Vĩ Vĩ! Trong thoáng chốc, Cổ Mộc Xuyên đã bay đến trước mặt thiếu nữ đánh đàn, vung kiếm ra...một kiếm chặt đôi chiếc cổ cầm.
Thiếu nữ đánh đàn run sợ ngã phịch xuống đất!
"Ngươi là ai? Đàn kém đến như vậy cũng dám đàn trước mặt trẫm!"
Bẩm Hoàng Thượng "Tiểu nữ là Mộng Liên"
Người đâu ném ả ra ngoài, hôm nay là ngày vui của Cổ Tịch nên trẫm tha cho ngươi tội chết!
Truyền lệnh của trẫm, từ đây về sau trong Hoàng Cung không được phép gảy đàn.
Bạch Túc Duật ngạc nhiên, tên Hoàng Đế này điên hay sao vậy chứ?
Sở Vĩ Vĩ âm thầm quan sát thái độ của Cổ Mộc Xuyên, không khỏi thở dài "Cổ Mộc Xuyên bị gì vậy chứ? Hừ...ta lại muốn trêu tức chết hắn!"
Tiếng đàn lại từ đâu vang vọng đến...văn võ bá quan đều bị say mê "lại có tiếng đàn hay đến vậy sao?"
Cổ Mộc Xuyên nhíu mày "là kẻ nào to gan?"
Sở Vĩ Vĩ từ từ tiếp đất...
Tiếng đàn vẫn cứ êm dịu du dương...
Cổ Mộc Xuyên cũng không khỏi ngây ngốc "Cô là ai?"
Sở Vĩ Vĩ lặng thinh không lên tiếng, chỉ trầm tĩnh ngồi xuống tiếp tục gảy đàn.
Bạch Túc Duật mỉm cười "Sở nhi, nàng cũng thật là..."
Cổ Mộc Xuyên không thể ngờ rằng, so với tiếng đàn lúc nãy của cô gái tên Mộng cái gì đó...quả thật, thì tiếng đàn của cô ta quá thậm tệ.
Trẫm hỏi lại một lần nữa "Cô là ai?"
Sở Vĩ Vĩ ôm đàn bay đi!
Cổ Mộc Xuyên đuổi theo...
Cô nương xin hãy dừng bước!
Nhưng Sở Vĩ Vĩ cứ bay lượn lờ trước mặt Cổ Mộc Xuyên...Đuổi theo cô ấy à...thực chất thì số người đuổi kịp cô, chưa đếm hết một bàn tay.
Phình...
Cổ Mộc Xuyên bị Sở Vĩ Vĩ đánh