"Vĩ nhi, sao nàng ngồi đây?"
- Thiếp thấy nơi đây yên tĩnh nên muốn ngồi hóng gió!
"Vĩ nhi vào lều đi, ngoài này gió thổi mạnh quá! đừng để cơ thể bị cảm lạnh".
- Thiếp biết rồi! thiếp chỉ muốn ngồi thêm một lúc nữa thôi!
Cổ Mộc Xuyên ngồi xuống bên cạnh cô! "Vĩ nhi".
Hửm?
Nàng không cần một bờ vai để tựa sao?
Sở Vĩ Vĩ mỉm cười "chàng theo thiếp vào lều"
Ừm!
Vừa vào đến lều, Sở Vĩ Vĩ đã đẩy Cổ Mộc Xuyên ngồi xuống giường! đưa tay cởi chiếc áo khoác ngoài của Cổ Mộc Xuyên ra.
Cổ Mộc Xuyên không khỏi ngạc nhiên "Vĩ nhi!"
Sở Vĩ Vĩ vẫn điềm tĩnh cởi luôn chiếc áo bên trong xuống, lúc này hiện lên trước mắt cô là một cơ thể hoàn hảo "Vùng ngực vuông rộng, sáu múi hẳn hòi!"
Cổ Mộc Xuyên si ngốc một lúc vì không thể bắt kịp nhịp với Sở Vĩ Vĩ, nhưng ngay sau đó!
- Á! "Mộc Xuyên, chàng làm gì vậy?"
Vậy Vĩ nhi cởi áo ta ra làm gì?
E hèm!
Khụ khụ khụ!
Chàng nói xem, còn có thể làm gì nữa?
Vậy nên! giờ chúng ta động phòng đúng không Vĩ nhi?
Ta rất vui khi thấy nàng chủ động! Cổ Mộc Xuyên cúi xuống hôn lên môi cô!
Sở Vĩ Vĩ vẫn đáp trả Cổ Mộc Xuyên bằng nụ hôn dịu dàng nhất!
- Chàng hôn xong chưa?
Ừm! Vẫn chưa đủ!
Sở Vĩ Vĩ đẩy Cổ Mộc Xuyên ra!
- Chàng cút qua cho thiếp!
Vĩ nhi sao vậy? Ta làm gì khiến nàng giận rồi sao?
- Chàng ngồi dậy cho thiếp!
Ừm được!
Sở Vĩ Vĩ lấy chiếc áo giáp tơ tằm cực phẩm mà lúc trước Hàn Quốc lão đã tặng cho cô! cô nhẹ nhàng khoác lên người Cổ Mộc Xuyên.
(Chiếc áo giáp này vô cùng quý giá, đao thương bất nhập.
Từ bấy lâu nay Sở Vĩ Vĩ không nỡ mặc đến nó)
"Vĩ nhi!"
- Chàng cảm nhận xem có thoải mái không?
Cổ Mộc Xuyên thử vươn vai "Ừm! thoải mái lắm!"
- Vậy chàng nhớ là luôn mặc nó nhé!
Ơ! thế nên, nàng cởi áo ta ra chỉ muốn tặng ta chiếc áo giáp tơ tằm này thôi sao?
- Vậy chứ chàng còn muốn gì nữa?
Ơ! ta!
- Chàng khoác áo vào đi đừng để bị cảm lạnh.
Cổ Mộc Xuyên lại đè Sở Vĩ Vĩ xuống giường "Ta không cam tâm! Vĩ nhi! "
- Đồ ngốc nhà chàng nhanh cút xuống cho thiếp! Thiếp phải về lều của thiếp đây.
Không được, kể từ ngay bây giờ nàng phải luôn luôn ở bên cạnh ta! nửa bước cũng không được rời đi.
Sở Vĩ Vĩ nhíu mày!
"Đi mà! Vĩ nhi!"
- Chết tiệt, Cổ Mộc Xuyên lại như vậy nữa rồi!
"Vĩ nhi"
- Được rồi, được rồi! vậy để thiếp bảo người chuyển chiếc giường ngủ của thiếp đến lều chàng.
Không, ta muốn ngủ cùng giường với nàng cơ!
- Nhưng sẽ chật lắm Mộc Xuyên.
Hừ! nơi này lạnh như vậy, ngủ cạnh nhau mới ấm áp chứ.
Sở Vĩ Vĩ chỉ biết đỡ trán rồi thở dài! chàng đó!
Cổ Mộc Xuyên biết Sở Vĩ Vĩ không thể cưỡng lại được yêu cầu của mình nên cười mãn nguyện.
"Cảm ơn nàng, Vĩ nhi!"
Đến giữa đêm khuya sau khi Sở Vĩ Vĩ ngủ say, Cổ Mộc Xuyên đắp chăn lại cho cô rồi bắt đầu điều binh khiển tướng tiến vào Dực Thành!
Trong đêm, binh mã của Cổ Mộc Xuyên đã chiếm lĩnh được Thành trì.
Cổ Mộc Xuyên đã bắt sống Ngọc Thụ và Tướng Quân nước Đại Đô! toàn quân