Sở Vĩ Vĩ thật sự không yên tâm, cô đang nghi ngờ những chuyện mà Cổ Mộc Hi đã làm.
Tiếng khóc trong Thư Trai của Cổ Mộc Hi! "Tiểu Hi là người như thế nào? Bao nhiêu năm qua con trai của mình sống ra sao?
Suy nghĩ một lúc, Sở Vĩ Vĩ quyết định tìm đến Thư Trai của Cổ Mộc Hi! có một số việc cô cần phải làm rõ!
- ---------------
Thư Trai!
A! a.
.
a!
A! a!
"Tên tiểu quỷ, ngươi thả ta ra mau!"
Thả ngươi? Ha ha!
Sở Vĩ Vĩ lẻn vào Thư Trai và men theo âm thanh than oán được vọng đến từ căn phòng bí mật!
Rơi vào tầm mắt Sở Vĩ Vĩ là bóng dáng bé nhỏ của Cổ Mộc Hi đang cầm trên tay chiếc đao cùn! từng nhát một khứa vào da thịt Vô Thiên.
Sở Vĩ Vĩ nheo mắt "không ngờ Tiểu Hi còn nhỏ mà lại đáng sợ đến như vậy!"
Cô liếc mắt nhìn về một vị trí khác, nơi có ngọn đèn đang cháy le lói! bên trên ngọn đèn được treo bởi một vật! cô nhìn kỹ lại thì thấy đó là ma thiên võng của Thiên Mẫu nương nương "trong đó đang nhốt một người, cô chăm chú nhìn một lúc thì nhận ra! là Ôn Thần sao? Sao Tiểu Hi lại có thể bắt nhốt tất cả những kẻ lợi hại nhất lục giới, điều đó khiến cô có chút bàng hoàng!"
Sở Vĩ Vĩ thấy đau đầu với con trai bé bỏng của mình "thằng bé này! ngoài đẹp trai ra thì còn có cả sự bi3n thái, giống ai vậy chứ!"
…………
"Tiểu Hi! "
Keng!
Cổ Mộc Hi giật mình, đánh rơi chiếc đao cùn trên tay mình xuống! "Mẹ!"
Sở Vĩ Vĩ khom xuống bế Cổ Mộc Hi lên "con trai ngoan của mẹ sao vậy?"
Cổ Mộc Hi lo sợ sẽ bị mẹ mình trách phạt và ghét bỏ, cậu cúi mặt sát vào ngực mẹ mình, không dám lên tiếng!
- Tiểu Hi sao vậy hửm?
Cậu ngước mặt lên nhìn mẹ, đập vào mắt cậu là nụ cười hiền hoà của mẹ!
Vô Thiên đang đau đớn, thống khổ! miệng khẽ thì thầm trong hơi thở yếu ớt "Sở Vĩ Vĩ, cô có giỏi thì gi3t chết ta đi!"
Ôn Thần thì lúc này lại run rẩy! "Cô mau thả ta ra, tên tiểu quỷ này đúng là tên đại ác ma! Sở Vĩ Vĩ, tôi không ngờ cô lại sinh ra một tên đại ác ma! "
Sở Vĩ Vĩ không để tâm đ ến Vô Thiên và Ôn Thần, cô bế con trai ra ngoài!
"Mẹ không phạt Tiểu Hi sao ạ?"
- Vậy con trai cảm thấy mình đã làm gì sai rồi sao?
"Con! con! "
Sở Vĩ Vĩ ôm chặt Cổ Mộc Hi "được rồi con trai, mẹ không phạt con".
Cổ Mộc Hi vô cùng ngạc nhiên nhìn mẹ mình "thật không ạ?"
- Ừm thật, mẹ biết con là Đế Vương, có những chuyện con cần phải quyết đoán! con không thể quá lương thiện được, hơn nữa thì hai tên ác ma đó đáng bị trừng phạt!
"Con cảm ơn mẹ, vì mẹ đã thấu hiểu cho nỗi khổ của con".
"Tiểu Hi!"
Dạ! Con nghe ạ!
- Con phải ghi nhớ một điều là! làm người thì "không phải lúc nào cũng lương thiện, và không phải lúc nào cũng nhẫn tâm!"
Tiểu Hi hiểu ạ! Tiểu Hi sẽ không bao giờ ra tay hại