"Hồng nhi, đây là cách của một công chúa như con nên làm sao ?"
"Cha, con..."
- Sở Cung Chủ "con gái ta từ khi còn rất nhỏ đã mất đi mẹ.
Người làm cha như ta vô đức vô năng, không giáo huấn nó được tốt nên tính tình nó càng lúc càng ngang ngược, đã gây nên họa tày trời...xin Cung Chủ hãy bỏ qua cho nó lần này, có được không ?"
"Cha"
"Hồng nhi, nuôi con mà không dạy là lỗi của cha.
Cha sẽ thay con gánh tội tày trời này !"
(Thật là hiếm khi thấy một Thượng Đế vì con gái mà xuống nước như vậy.
Sở Vĩ Vĩ có chút kinh ngạc !)
- Sở Cung Chủ "tôi hứa sẽ quản con gái mình thật tốt, sẽ không bao giờ để xảy ra tình trạng như hôm nay thêm lần nào nữa".
"Mong Sở Cung Chủ giơ cao đánh khẽ !"
Cha...cha không cần phải xin cô ta, cha đừng quên cha đường đường là một Thượng Đế đó !
- Con còn không im miệng !
Con cứ không im đó.
Con còn muốn giết chết cô ta nữa đó.
Chát...
"Cha, cha đánh con !"
"Nghiệp chướng, sao ta lại có đứa con gái như con chứ : ngang ngược, vô lý, láo xược..."
"Cha..."
Sở Vĩ Vĩ nhíu mày "được rồi Thượng Đế, nể mặt ngài đã xin tội cho công chúa, ta giao công chúa lại cho ngài đó".
- Sở Cung Chủ hãy yên tâm, ta sẽ mang con gái của mình về Cung Bắc Đẩu dạy bảo !
Được ! Ngài cứ mang cô ấy về dạy bảo.
Tôi cũng không hy vọng sẽ có lần sau.
- Sở Cung Chủ hãy yên tâm "ta sẽ nhốt Hồng Tụ lại Thiên Các Thảo, hàng ngày xay thuốc luyện đan...cho đến khi nào nó chịu hối cải !"
Được...Vĩ Vĩ tin Thượng Đế.
"Sở Vĩ Vĩ, cô là thứ vô ơn..."
"Hồng nhi !"
"Cha, cha để con nói...rõ ràng ả ta là thứ vô ơn".
"Hồng nhi, con im miệng..."
Huyền Thiên Thượng Đế kéo tay Hồng Tụ "chúng ta đi...con đừng làm loạn nữa !"
- Để Sở Cung Chủ chê cười rồi...
Khoan đã !
"Sở Cung Chủ còn có chuyện gì ?"
- Hồng Tụ công chúa, vừa rồi ta nghe cô bảo ta là thứ vô ơn "chẳng hay ta đã vô ơn như thế nào, cô có thể nói rõ ràng hơn không ?"
"Hồng nhi..."
"Cha sợ gì chứ ?"
Chuyện này...
"Công chúa nói đi, Vĩ Vĩ xin lắng nghe !"
Hừ..."Sắc mặt của cô cũng thay đổi quá nhanh rồi".
- Hồng nhi, không còn sớm nữa...chúng ta nhanh trở về thôi.
"Cha đừng ngăn cản con..."
Được rồi Hồng nhỉ ! Con đừng làm loạn nữa...
"Sở Vĩ Vĩ, thời gian trước là cha ta đã cứu cô đấy ! Nếu không thì cô nghĩ cái mạng hẹn mọn của cô có còn giữ được nữa không ?"
Sở Vĩ Vĩ vô cùng ngạc nhiên, đúng vậy "đúng là thời gian trước cô đã bị Diễm Lệ đánh tan nguyên thần, thì ra là Huyền Thiên Thượng Đế đã cứu cô".
"Hồng nhi, chúng ta đi !"
"Cha..."
Đủ rồi, con lúc nào cũng không biết nghe lời.
- Huyền Thiên Thượng Đế, Sở Vĩ Vĩ không hay biết gì về việc ngài đã cứu tôi.
Xin hãy thứ lỗi !
- Không, Sở Cung Chủ không hề có lỗi gì trong chuyện này.
"Sở Cung Chủ, cô không có lỗi gì cả !"
"Cha..."
"Hồng nhi, chúng ta đi thôi, con đừng gây chuyện nữa !"
Lần này thì Hồng Tụ ngoan ngoãn đi theo Huyền Thiên Thượng Đế...
Sở Vĩ Vĩ trầm tư suy nghĩ lại sự việc xảy ra trước đó.
Cô nheo mắt "trong chuyện này...rõ ràng còn có bí mật".
Ngay lập tức, cô bay đến giành lấy Hồng Tụ từ tay Huyền Thiên Thượng Đế !
Á...á...á...
Khụ khụ khụ..."Cha..."
"Sở Cung Chủ, cô như thế này là