Vùng phụ cận sa mạc Bạch Sát có một thành trì tên là Đông Phong. Nơi này xây dựng kế bìa rừng, là một chốt giao thương rất quan trọng. Do sa mạc Bạch Sát nằm ở địa thế phi thường, bốn phía tiếp giáp với bốn đại quốc. Lại tọa hạ chỗ xung yếu, thuộc trung tâm của vùng phì nhiêu nhất Trung Nguyên, giao thương là chuyện không thể tránh khỏi. Những quốc gia phát triển xung quanh muốn trao đổi hàng hóa trong nước ra bên ngoài, buôn bán sản vật của đất nước để thu lấy tài nguyên. Trong quá trình đó trở ngại trên đường quá lớn. Vùng Hợp Sơn này tụ tập rất nhiều rặng núi lớn, đường đi chênh vênh rất khó lưu hành. Con đường ngắn nhất để đi chính là sa mạc Bạch Sát. Tuy nhiên sa mạc Bạch Sát lại cực kỳ nguy hiểm, người thường đi vào mười người chết mười, thương nhân bình thường không dám mạo muội đi vào. Chính vì vậy nơi này liền xuất hiện nghề bảo tiêu.
Tứ Môn Sa Thành là tên gọi chung của bốn thành trì đặt ngoài phụ cận sa mạc Bạch Sát. Đại bản doanh của những bang hội bảo tiêu, chuyên làm công việc hộ tống những thương đoàn đi ngang qua sa mạc. Hải đi đến Đông Phong thành cũng chính là tìm những bảo tiêu này. Cũng giống như dong binh đoàn ở Tử Vong Đàm, bảo tiêu ở sa mạc Bạch Sát thường xuyên ra vào nơi này, muốn tìm người dẫn đường không ai qua được bọn họ.
Bởi vì là nơi tụ tập giao thương, Đông Phong thành khá là sầm uất. Người ra vào nơi đây đa phần là các thương gia, vừa có tiền vừa có tài. Giao dịch buôn bán nhìn mà hoa cả mắt. Mấy nữ nhân bên cạnh Hải gần như không thể cưỡng lại sự mê hoặc của những món đồ đủ màu đủ sắc nơi đây, đôi mắt thì dán chặt, đôi chân không muốn bước, chỉ muốn dừng lại lựa mua mấy món. Chỉ là vì Hải còn có việc quan trọng nên không ai dám ngỏ ý hay ngần ngừ, đành dằn lòng bỏ qua, tâm không nỡ nhưng vẫn phải tiếp tục.
• Nếu thích thì các nàng có thể mua vài món....
Hải không đành lòng nhìn các nàng khổ tâm bèn mở lời nói.
• Nhưng chúng ta vẫn còn việc quan trọng....
Bạch Linh Nhi là người đầu tiên từ chối. Nàng cũng rất hứng thú với đồ vật ở đây nhưng vẫn biết cái nào cần và không cần.
• Không sao, ta còn phải tìm người dẫn đường. Các nàng cứ thoải mái đi. Khi nào xong việc ta sẽ đến tìm....
Hải lắc đầu, vẻ mặt không sao. Thâm tâm hắn cũng không quá khắt khe. Hiện tại nhìn thì rất an lành thế nhưng không biết chắc khi đi vào sa mạc sẽ gặp nguy hiểm hay không. Nên nếu như các nàng có thể thoải mái thì liền thoải mái đi.
• Ân ! Vậy huynh đi nhanh về nhanh, chúng ta đợi huynh ở đây.
Bạch Linh Nhi gật đáp ứng. Nàng không cười cũng không quá cáo hứng. Nàng hiểu được tâm ý của Hải.
• Ừm....
Thấy tất cả không có ý kiến hắn liền gật đầu một cái, quay đầu toan bước đi.
• Chờ đã, ta đi với huynh...
Bất chợt Lãnh Sương lên tiếng gọi, đoạn nàng tách khỏi nhóm bước nhanh đến chỗ Hải sóng vai cùng hắn.
• Muội không cần mua gì sao....
Hải quay sang nhìn nàng rồi hỏi.
Lãnh Sương không giải thích gì, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu. Nàng xuất thân trong gian khổ, tính cách có phần trầm lắng hơn mọi người. Niềm yêu thích cũng nhạt hơn, bình thường vẫn sống theo trách nhiệm, nguyên tắc hơn là cảm tính.
Không cưỡng cầu, Hải tự nhiên chấp nhận ý định của nàng. Hai người sóng vai đi đến chỗ Lạc Sa Tiêu Cục.
Cục chủ Lạc Tiếu của Lạc Sa Tiêu Cục cũng chính là thành chủ của Đông Phong thành. Vì lẽ như vậy Lạc Sa Tiêu Cục hoàn toàn độc bá tòa thành này, là tiêu cục lớn nhất ở đây, nắm giữ bảy phần sinh ý. Bên trong rất nhiều người tài giỏi, dọc đường ít khi gặp phải trắc trở, rất là an toàn. Thương nhân bình thường sẽ đến đây hợp đồng, chỉ có những người không đủ khả năng chi trả cho họ nên mới phải mạo hiểm đi thuê các tiêu cục khác.
Hải và Lãnh Sương đi vào sảnh chính, nơi tiếp khách của Lạc Sa Tiêu Cục. Gian nhà này rộng hơn mười thước, thiết kế có phần đơn giản. Trên mấy vách tường làm bằng gỗ đàn hương có treo một ít binh khí, toát lên khí tức của những kẻ thường xuyên vào sinh ra tử. Thời điểm hai người họ đến rất thưa người, chỉ có hai ba khách hàng ngồi giao dịch với các nhân viên chuyên tiếp nhận mối làm ăn. Bọn họ cố ý ngồi xa nhau, nói chuyện rất khẽ khàng, sợ người khác nghe được chuyện làm ăn của mình.
Vốn không phải nơi buôn bán nên ở đây không có tiếp viên. Hải và Lãnh Sương phải trực tiếp đi đến quầy để nói chuyện.
• Đại gia đây cần gì...
Nhân viên giao dịch với Hải là một trung niên cao to, dáng người dữ dằn, vai hùm lưng gấu. Trên mặt còn hằn một vết sẹo dài tăng thêm mấy phần dã tính. Thấy có người đến gã liền cất tiếng hỏi, thái độ hơi lạnh nhạt. Bởi vì những kẻ đến đây đa phần đều là nhờ vả bọn họ nên cách tiếp đãi không tử tế cho lắm.
• Ta muốn đi vào sa mạc....
Kẻ tiếp lạnh lùng, Hải cũng chẳng khách sáo làm gì, trực tiếp nói ra yêu cầu của mình.
• Khi nào.....
Gã nhân viên nghe vậy liền hỏi.
• Ngày mai....
Hải đáp.
• Xin lỗi hiện tại chúng ta không nhận đi vào sa mạc.
Gã giao dịch viên lắc đầu một cái rồi nói.
• Tại sao....
Hải không hiểu, nhíu mày hỏi lại.
• Hiện sắp tới kỳ Thất Tinh Ủng Nguyệt. Việc đi vào sa mạc sẽ nguy hiểm hơn nhiều. Thời điểm này chúng ta sẽ không tiếp bất cứ mối làm ăn nào.
Giao dịch viên nọ lập tức giải thích cho hắn nghe nguyên nhân.
Ở sa mạc Bạch Sát này mỗi năm sẽ có một giai đoạn nguy hiểm, đó là vào thời điểm Thất Tinh Ủng Nguyệt, khi bảy ngôi sao lớn vây quanh mặt trăng kết thành một trận đồ bí ẩn. Lúc này sa mạc Bạch Sát thật sự trở thành ác mộng, Nhật Bạch Hung và Dạ Quỷ Hạc hoạt động với tần suất
Sau khi hỏi ý cũng như trả giá mấy lần vẫn không thu được kết quả Hải cũng không tiếp tục ở lại nữa. Hắn cùng với Lãnh Sương quay đầu rời khỏi, người ta không muốn làm ăn hắn tội tình gì phải kỳ kèo nài nỉ. Nghĩ đoạn cả hai đi đến cửa chính.
• Giờ chúng ta làm sao đây...
Lúc ra ngoài đường lớn Lãnh Sương mới cất tiếng hỏi.
• Nếu như không thể nhờ người thì chúng ta tự nhờ mình... Bọn họ có thể náng lại nhưng chúng ta không thể chờ, chỉ có thể đi vào rồi tính sau....
Hải bất đắc dĩ nói. Hắn cũng không lường trước được chuyện này. Sự kiện Thất Tinh Ủng Nguyệt không sớm không muộn lại trùng hợp xảy ra khi hắn đến đây.
• Ừ....
Lãnh Sương gật đầu không có ý kiến. Đoạn bọn họ toan quay về hội họp với nhóm người Bạch Linh Nhi.
• Đại gia, chờ một chút....
Đúng lúc này, chợt từ phía sau vang lên một tiếng gọi. Nghe thấy Hải liền quay đầu lại nhìn thì phát hiện một lão niên lục tuần đang đuổi theo. Khi chạy đến gần họ mới dừng lại cách một đoạn, vẻ mặt mang theo nét cười hiền lành.
• Có chuyện gì....
Hải cất tiếng hỏi.
• Có phải hai vị đang cần đi vào sa mạc không.
Lão bộ dạng cũng là người làm ăn, rất có ánh mắt, vừa nhìn có thể đoán được tình huống của hai người.
• Đúng vậy.....
Hải gật đầu nhưng không nhắc đến việc Lạc Sa Tiêu Cục từ chối không nhận khách.
• Nếu các vị không phiền thì xin mời về Thất Thải Tiêu Cục của chúng ta bàn chuyện một chút....
Biểu hiện của Hải đã xác nhận suy đoán của lão, lão liền mở miệng chào mời, thì ra đây cũng là người làm tiêu cục.
• Chỗ ông tiếp nhận....
Hải hơi ngạc nhiên hỏi lại, hắn còn tưởng đâu những tiêu cục ở đây đều từ chối khách, ai ngờ vẫn còn nơi tiếp nhận.
• Tiếp nhận chứ, mời hai vị theo ta....
Lão già liền cười đáp, đưa tay kiểu khách sáo mời.
Đã có người chấp nhận dẫn đường, Hải cũng không kén cá chọn canh nữa, liền đi theo lão già về tiêu cục của lão. Dọc đường, được lão giới thiệu bản thân tên là Trung Tứ Phong, là cục chủ Thất Thải Tiêu Cục. Đã hành nghề này được bốn mươi năm, thông hiểu sa mạc không mười thì cũng bảy tám.
Hải không quá để tâm đến mấy lời của lão, bước chân nhanh mấy chốc đã đến được trạch quán của Thất Thải Tiêu Cục. Nơi này bề ngoài khá sơ sài, lại nằm trong ngõ hẻm, vừa nhìn đã biết việc làm ăn không được phát triển.
Trông thấy vẻ bề ngoài như vậy, bên trong cũng không khá hơn là mấy, đồ vật trang trí đều rất cũ kỹ, dường như đã lâu rồi không có làm mới lại. Khi bọn họ vào trong Trung Tứ Phong liền gọi người bưng trà lên, không giống ở Lạc Sa Tiêu Cục bọn họ ngồi bàn tròn nói chuyện.
• Được rồi chúng ta nói thẳng, các vị cũng biết hiện tại sắp đến kỳ Thất Tinh Ủng Nguyệt, những tiêu cục ở sa mạc Bạch Sát sẽ không nhận sinh ý nào. Chúng ta tuy tiếp nhận nhưng giá cả sẽ rất cao.
Làm ăn quan trọng thẳng thắn. Lão giả Trung Tứ Phong sau khi nói chuyện liền vào vấn đề chính.
• Bọn ta chỉ cần đi vào trung tâm sa mạc, các ngươi dẫn đường đến đó là được. Giá cả thế nào cũng có thể....
Hải không mặc cả, tỏ rõ hắn chỉ cần người dẫn đường, giá cả thế nào không quan trọng.
• Đây là mười khối hoàng kim linh thạch, sau khi đến được trung tâm sa mạc sẽ trả thêm mười khối, như vậy đủ chứ....
Nói đoạn Hải liền đặt lên bàn mười khối linh thạch to hơn nắm tay. Linh khí nồng nặc và hào quang lóng lánh tỏa ra từ chúng làm Trung Tứ Phong nghệch mặt ra. Từ bé đến giờ lão có bao giờ được nhìn thấy nhiều linh thạch to như vậy.
• Thế nào...
Thấy lão lơ đãng Hải liền lên tiếng đánh tỉnh.
• Ôi chao ! Ta thật là.... Được, như vậy là quá đủ rồi. Khi nào quý vị khởi hành....
Trung Tứ Phong lập tức giật mình, vỗ trán bộp một cái. Vội vàng gật đầu đáp ứng.
• Ngày mai....
Hải đáp lời.
• Tốt, vậy chúng ta sẽ chuẩn bị. Ngày mai hẹn các vị gặp mặt tại đây.
Trung Tứ Phong rất mau lẹ thỏa thuận, coi như đã thành giao dịch.
Sau đó Hải và Lãnh Sương rời khỏi Thất Thải Tiêu Cục, quay về chỗ hẹn tìm mấy người Bạch Linh Nhi.
Khu buôn bán vừa rồi vẫn như cũ đông nghịt, Bạch Linh Nhi và những người khác đã đợi sẵn ở đó. Duy chỉ không thấy tỷ đệ Tiểu Thanh, hai tiểu hài này còn chưa có mặt.
• Tiểu Thanh và Vọng Thiên đâu....
Không thấy người Hải liền mở miệng hỏi.
• Muội không biết, hai đứa nói là đi mua kẹo một lát, nhưng đến giờ vẫn không thấy.
Bạch Linh Nhi lắc đầu đáp, nằng cũng đang lo lắng.
• Chúng ta mau đi tìm đi.....
Chốn đông người này mà để hai đứa nhóc chạy lung tung Hải trong lòng không an, liền nói mọi người cùng nhau đi tìm.
Hắn nói vậy mọi người cũng sốt sắng hẳn, vội vàng chia nhau đi, chen qua đám người tìm tỷ đệ Tiểu Thanh.