Ngộ Không Chuyển Thế

Cửu Vĩ Thiên Hồ


trước sau

• Mèo ba chân cũng muốn ra uy với lão hổ, chỉ một hư ảnh cũng muốn đấu với ta.

Nhìn thấy hư ảnh Cửu Vĩ Hồ nhào đến trong hư không Hải khóe mắt cũng không thèm động. Tà khí trong người ào ạt cuộn lại tạo thành một đầu đại hầu, nó hú lên một tiếng rồi lấy đà nhảy ra, trực tiếp chộp lấy hàm của yêu hồ cường hoành đem nó xé toạc thành hai nửa. Yêu hồ còn chưa kịp la lên âm thanh nào đã tan biến thành mây khói. Đại hầu theo đà lao thẳng tới chỗ đám đại trưởng lão, một đấm vung ra ầm ầm phá tan hợp trận của họ.

• A... Phụt....

Cửu đại trưởng lão phun máu hét thảm, như diều đứt dây mỗi người bay một hướng. Lúc này bọn họ đã hối hận xanh ruột. Chỉ vì hống hách mà đá phải thiếc bản, chín người hợp lực cũng không đánh lại đối phương.

• Mau thỉnh thiên nhãn....

Hết cách bọn họ đành phải sử dụng đòn sát thủ dùng để thủ hộ Hồ Tộc, Thiên Mị Nhãn. Đây là chiêu lão tổ để lại cho họ vào những lúc nguy cấp, đe dọa đến toàn tộc mới được đem ra. Tuy nhiên lần này vì giữ gìn thể diện đành phải trái lại mà làm. Sau khi âm thanh bọn họ vừa dứt, toàn bộ Hồ Linh Thành lâm vào một trạng thái báo động. Một nguồn sức mạnh từ bên trong thức tỉnh, nổ vang rồi lao thẳng lên bầu trời. Trong sát na ấy hư không xuất hiện một con mắt khổng lồ, nhãn cầu tỏa ra hao quang thâm thúy. Giống như nó có thể xuyên thấu thiên địa, mê hoặc chúng sinh. Đứng trước mặt đó tất cả lý trí đều sẽ trở nên mông muội, không giữ được mình mà ngu dại nghe theo.

• Lại giở trò, muốn đấu ánh mắt sao....

Hải nhìn thẳng vào đại nhãn một cách thách thức, đoạn đem Hỏa Nhãn Kim Tinh mở ra, trực tiếp đối với mị nhãn. Tiên nhãn của hắn cũng được luyện thành trong Bát Quái Đỉnh của Thái Thượng Lão Quân. Thuộc hàng đỉnh cấp của thiên địa chỉ sau hột nhãn lồng của Dương Tiễn mà thôi. Đấu với mị nhãn để lại của Cửu Vĩ Thiên Hồ không có quá sức. Hơn nữa Hỏa Nhãn Kim Tinh thuộc loại chí dương chí cương, có thể phá tan mọi mê hoặc che mắt, khắc chế Thiên Mị Nhãn một đầu nên không lâu sau Thiên Mị Nhãn trên không đã bị hắn phá tan.

• Không....

Âm thanh không cam lòng vang vọng khắp nơi. Toàn bộ Hồ Tộc tuyệt vọng nhìn lên Thiên Mị Nhãn đang tan biến, lòng bàng hoàng như đá chìm đáy biển. Thủ đoạn bảo hộ của họ đã mất, Hồ Tộc bây giờ khác gì cá nằm trên thớt. Sự kiêu ngạo bấy lâu bị hủy sạch sành sanh, chỉ còn lại sợ hãi khắc sâu vào tâm khảm. Đã bao lâu rồi họ chưa từng trải qua cảm giác run rẩy bất lực như vậy.

Hải đắc thế không tha người, dự định cường hoành xông vào Hồ Linh Thành. Tuy nhiên hắn còn chưa kịp động thủ thì Thanh Khâu Sơn phía sau Hồ Tộc đã vang lên một tiếng thét.

• Ngao....

Âm thanh nghe như dã thú tỉnh giấc, đang tức giận vì bị chọc khỏi giấc ngủ say. Trong tích tắc không gian như nặng trĩu lại. Khí tức kinh thiên bỗng dưng xuất hiện, xông thẳng lên Cửu Thiên. Cửu Vĩ Thiên Hồ theo đó giáng lâm Hồ Tộc.

• Kẻ nào cả gan dám phá Thiên Mị Nhãn của bản tôn....

Cửu Vĩ Thiên Hồ vừa đến đã tỏ ra vô cùng cao ngạo. Không nhìn hoàn cảnh mà tra giở giọng tra hỏi.

• Chính là ta, không sai biệt...

Hải bay đến trước mặt Cửu Vĩ Thiên Hồ, khí độ hiên ngang đáp.

• A.... Là lão tổ xuất thế, lần này chúng ta được cứu rồi.

• Tên khốn kiếp, xem ngươi chết thế nào.

• Lão tổ, lão tổ mau giết hắn. Hắn là kẻ dám xúc phạm uy danh Hồ Tộc.

.........

Cái gì là chó nhà cậy chủ, Hồ Tộc chính là như vậy. Vừa rồi còn sợ hãi bao nhiêu thì hiện tại hung hăng bấy nhiêu. Vừa nịn giọng vuốt mông Cửu Vĩ Thiên Hồ, lại quay sang khẳng cổ kêu gào với Hải. Thái độ xoay chuyển đến không còn tự trọng.

• Tiểu oa nhi có chút bản lĩnh, Ngươi là người phương nào...

Cửu Vĩ Thiên Hồ không mấy quan tâm đám hậu bối ồn ào bên dưới, ánh mắt tập trung đánh giá Hải.

• Ta chỉ là một kẻ tiểu tốt vô danh, ngươi không biết ta nhưng ta biết ngươi. Một trong ngũ đại thần thú cũng không cần phải tỏ ra kiêu ngạo như vậy.

Trước mặt Cửu Vĩ Thiên Hồ, Hải vẫn không tỏ ra thấp kém. Hiên ngang nói.

• Ngươi biết ta là một trong Ngũ Đại Thần Thú mà vẫn còn giữ thái độ đó với ta sao.

Cửu Vĩ Thiên Hồ không có vẻ gì không vui, ngược lại đối với Hải còn tỏ ra hứng thú.

• Ta không phải chưa từng gặp qua Thần Thú. Ngoại trừ Khổng Dương ra những vị khác ta đã diện kiến qua. Không những vậy ta còn từng đối chiến với Cửu Ngụy, một trong Ngũ Đại Ma Thú. Ngươi nói xem ta vì sao phải đối với ngươi run sợ.

Hải thản nhiên đối đáp, nói một hồi làm Cửu Vĩ Thiên Hồ có cảm giác mình chẳng qua chỉ là nhân vật bình thường, không có gì nổi bật.

• Xem bộ ngươi không phải nhân vật tầm thường. Tuy nhiên không phải vì vậy mà đến muốn kết thân với tôn tử của ta liền được.

Cửu Vĩ Thiên Hồ gật gù, câu nói phía sau lại khích tướng Hải.

• Nàng sớm đã là nữ nhân của ta, dù bất cứ ai cũng không thể ngăn cản ta cùng nàng thành thân.

Hải không nhượng bộ, ngang ngược nói.

• Quy tắc Hồ Tộc không kết thân với ngoại tộc đã là bất thành văn, còn là do ta đặt ra trước nay tộc nhân không thể trái.

Cửu Vĩ Thiên Hồ thái độ cũng rất cứng, không hề cho Hải chút lý lẽ nào.

• Dù là quy tắc hôm nay ta cũng quyết phá.

Hải đã không muốn đôi co nữa, trực tiếp bước ra một bước. Nắm tay xiết chặt, tùy thời có thể động thủ.

• Tốt, để xem bản lĩnh của ngươi thế nào. Muốn cưới tôn tử của ta cũng được. Chỉ cần vượt qua được ba thử thách của ta ngươi liền có thể ôm mỹ nhân đi.

Cửu Vĩ Thiên Hồ thấy hắn tỏ ra cục súc, muốn động thủ không động khẩu liền mở lời.

• Ba Thử thách, tốt mau nói....

Hải vừa nghe qua tâm tình lập tức chững lại. Nếu thật sự là thử thách hắn sẽ không từ chối. So với việc quậy phá cướp vợ thì đường đường chính chính ôm mỹ nhân đi vẫn tốt hơn.

• Có khí phách, thử thách rất đơn giản. Thứ nhất chính

là phải vượt qua Mị Nhãn của ta.

Cửu Vĩ Thiên Hồ gật đầu tán thưởng. Không chần chừ đưa ra điều kiện đầu tiên.

• Không vấn đề, bắt đầu đi...

Hải gần như không do dự nói.

• Được....

Cửu Vĩ Thiên Hồ có phần đắc ý, nó đã dụ được hắn vào tròng. Mị Nhãn của bản thân nó cực kỳ tự tin. Bị ảnh hưởng trực tiếp hiếm có ai có thể thoát được mê hoặc. Đối với nó Hải chỉ là một đầu ngựa non háu đá nên nó chỉ đang đùa cỡn mua vui mà thôi.

Đoạn nó bắt đầu mở ra tiên nhãn, quang lực mê linh lập tức bắn thẳng vào mắt của Hải. Hắn ngay đó thần trí liền trở nên mê muội.

Không lâu sau hắn mới có thể mở mắt ra. Quang cảnh xung quanh đã trở nên thay đổi. Tất cả mọi người đều đã biến mất, chỉ còn lại mình hắn và khoảng không gian cô tịch.

• Ngộ Không.

Chợt sau lưng hắn vang lên một giọng nói quen thuộc. Hắn tức thì sửng sốt, vội quay đầu lại. Quả nhiên Phật Tổ Như Lai từ lúc nào không hay biết đã đứng cách hắn một đoạn, vẻ mặt ôn hòa nhìn hắn.

• Phật Tổ....

Hải dường như không dám tin vào mắt mình. Lòng tự hỏi tại sao Phật Tổ Như Lai lại xuất hiện ở đây. Từ bộ dạng khí tức ấy không thể nào sai biệt.

• Ta đã chờ con khỉ ngươi đủ lâu rồi....

Phật Tổ Như Lai bước lại gần hắn, như một người thân than vãn.

• Chờ ta, chờ ta làm gì.

Hải vốn không hiểu được, lập tức hỏi lại.

• Chờ để dẫn ngươi đi....

Phật Tổ Như Lai đáp.

• Đi đâu....

Hải thì càng nghe càng mơ hồ.

• Đi tới phía trên kia.....

Phật Tổ Như Lai không thật sự trả lời. Chỉ ám muội chỉ lên trên đầu mình nói.

• Trên kia có thứ gì, tại sao chúng ta phải đi.

Hải cực kỳ ghét mập mờ, lập tức truy hỏi kỹ càng. Muốn được thông suốt những khúc mắc này.

• Chi Giới này sớm sẽ không thể chứa chấp được sự phát triển của chúng ta. Chúng ta phải đi trước khi sự bài xích diễn ra. Rời khỏi nơi này đến một nơi lớn hơn.

Phật Tổ liền ôn tồn giảng giải cho hắn. Trong lời nói của người không hề có sự giả dối. Đây ắt hẳn không sai, hắn phải đi, không đi không được. Bên trong tâm khảm đốc thúc hắn rằng bản thân phải nghe theo Phật Tổ Như Lai, cãi lại sẽ gặp đại sự.

• Không được, ta còn có việc. Ta Không thể đi cùng người được rồi.

Thế nhưng cuối cùng Hải vẫn giữ được một tia định lực, lắc đầu nói.

• Ngươi vì sao phải vướng bận thế giới này. Đại đạo vô biên cần phải buông bỏ mới có thể bước tiếp. Huống hồ đây còn không phải thật sự là thế giới của ngươi.

Phật Tổ Như Lai vẫn muốn khuyên giải hắn nên tiếp tục nói.

• Ta không biết những chuyện đó, ta chỉ biết ta vẫn còn những người cần ta chăm sóc. Ta không thể buông bỏ, cũng không muốn buông bỏ. Đại đạo đối với ta đã không còn quan trọng. Nếu có cũng không phải bây giờ.

Hải vẫn giữ lấy lòng kiên định, dù lý do gì cũng quyết không thay đổi.

• Ta từng rất kỳ vọng vào ngươi, thật không ngờ ngươi lại hồ đồ như vậy. Vì một chút vướng bận hồng trần mà buông bỏ đại đạo.

Phật Tổ Như Lai nghe đến đây liền tỏ ra rất thất vọng, lắc đầu thiểu não nói.

• Đó là chuyện của ta, ta và người đã sớm khác đường. Huống hồ Phật Tổ ta biết tâm sẽ luôn nghĩ cho chúng sinh. Không cần nói cái gì buông bỏ hay không. Đạo của người chính là chúng sinh, vì chúng sinh mà che chở. Ngươi tuy có thể bắt chước khí tức của người nhưng muốn giả đạo của người.

Hải nhìn Phật Tổ Như Lai nói một cách bình tĩnh. Đôi mắt thâm thúy dường như đã thấu thị tất cả.

• Con khỉ ngươi lại nói nhăn cuội gì vậy...

Phật Tổ Như Lai dường như không vui khi nghe hắn nói, chân mày người nhíu lại một cách uy nghiêm. Khí tức không giận tự uy tỏ ra khiến không khí bị đè nặng.

• Ngươi không cần phải giả vờ. Mặc dù kiến giải của ta về Phật Tổ rất sâu, tuy nhiên ngươi dựa vào ta mà muốn bắt chước thần thái của người sẽ không thể được.

Hải cười sâu xa, thái độ thờ ơ giống như đang xem thường một diễn viên đang cố tỏ ra giống với nhân vật mình đóng. Đoạn hắn không kiên dè vung đấm thẳng vào mặt Phật Tổ Như Lai. Phật Tổ Như Lai không hề có động tác hay biểu hiện khác thường gì. Chỉ tức giận hừ lạnh một tiếng liền bị nắm tay của Hải trực tiếp nện vào.

" Crắc... " âm thanh như tiếng gương vỡ, không gian xung quanh bị trấn động. Tràng cảnh giống như băng mỏng trên tường, từng mảng vỡ ra rồi lần lượt rơi xuống. Cảnh vật lại một lần nữa khôi phục bình thường. Cửu Vĩ Thiên Hồ vẫn đứng trước mặt Hải vẻ mặt nhìn hắn vô cùng ngạc nhiên.

• Thử thách đầu tiên đã qua... Tiếp tục thôi...

Không có bất kì động thái nào, Hải vẫn tỏ ra bình ổn như thường. Thản nhiên đáp.

• Được, thử thách thứ hai ngươi phải chống được ba chiêu của ta.

Cửu Vĩ Thiên Hồ tuy không thích cũng không biết tại sao Hải có thể phá được Mị Nhãn của mình, tuy nhiên lời nói ra không thể nuốt lại đành phải chấp nhận đưa ra thử thách tiếp theo.

• Thiên Hải ca....

Lúc này Bạch Linh Nhi bằng cách nào đó đã trốn thoát được giam giữ chay ra. Nàng đúng bên dưới, trong Hồ Linh Thành lo lắng gọi tên hắn. Hắn ở phía trên nhìn nàng khe khẽ gật đầu, còn hàm ý mỉm cười một cái. Sau đó hắn mới chuyển ánh nhìn về phía Cửu Vĩ Thiên Hồ.

• Bắt đầu đi....

Hắn nói.

• Hừ.....

Cửu Vĩ Thiên Hồ hừ lạnh, có cảm giác bị xem thường. Pháp lực tụ tập túa ra, ba cái đuôi sau lưng chụm lại phóng về phía Hải, uy lực có thể tạc núi phá sông.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện