Bệnh viện Phụ Sản.
Tô Ngọc Nhi hơi thở yếu ớt dần đi, đôi mắt cô khép lại, cô còn chưa kịp nhìn đứa trẻ mà cô vừa trải qua cửa tử để hạ sinh thằng bé.
Oe! Oe! Oe! Tiếng khóc của đứa bé liên tục vang lên không ngừng.
“Mau đưa đứa bé ra khỏi đây!”
Người phụ nữ lạ mặt đã đến và ẵm đứa bé đi ra ngoài.
Trước khi đi, người phụ nữ không quên để lại trên giường một tấm lá séc trị giá 1 triệu nhân dân tệ.
Cứ như vậy tiếng đứa bé ngày càng xa dần Tô Ngọc Nhi.
Đến khi Tô Ngọc Nhi tỉnh dậy, cô nhìn xung quanh chẳng còn thấy được đứa con mà cô mang nặng đẻ đau 9 tháng 10 ngày, dù chỉ một lần cũng chưa được nhìn mặt.
Chỉ thấy bên cạnh có một tờ séc trị giá 1 triệu nhân dân tệ và một lá thư có viết vài dòng chữ: “Đứa trẻ sẽ được cha ruột nuôi dưỡng, người như cô không thể nuôi đứa trẻ nên người.”
Tô Ngọc Nhi hai mắt đẫm lệ, cô cố gắng kìm nén cảm xúc nhưng mọi thứ dường như đang chống đối lại cô.
Tự hỏi xem có người mẹ nào mất con mà không đau lòng không chứ?
“Mẹ xin lỗi con! Mẹ không tốt! Mẹ không thể giữ con ở cạnh mẹ!”
“Mẹ xin lỗi!”
…
“Lại còn đẻ thuê cho người khác đấy à?”
Tô Ngọc Nhi đau lòng đến nỗi ngất đi.
Cô đang chìm vào giấc ngủ sâu thì nghe được tiếng của một người phụ nữ từ ngoài cửa vọng vào.
“Chị đến đây làm gì?”
“Tôi không có quyền đến đây sao?”
Tô Ngọc Nhi biết Tô Ngọc Như đến đây chẳng có điều gì tốt lành cả.
Không châm chọc cô thì cũng là chửi mắng cô một cách thậm tệ.
“Tôi đến xem vị hôn thê cũ của chồng tôi cần tiền đến mức phải bán thân như thế này sao?”
Từng câu từng chữ phát ra từ miệng Tô Ngọc Như khiến cho trái tim nhỏ bé của Tô Ngọc Nhi như hàng trăm vết dao cứa vào.
Vị hôn thê cũ! Sao mà nghe đến nhói lòng vậy chứ?
Trước kia, Tô Ngọc Nhi và Trịnh Sơn đã có hôn ước từ bé nhưng khi lớn lên mọi thứ đều bị Tô Ngọc Như phá vỡ hoàn toàn.
Trịnh Sơn và Tô Ngọc Như đã phản bội và qua lại sau lưng Tô Ngọc Nhi.
“Ngọc Nhi, đến bây giờ tôi nghĩ không cần phải giấu cô chuyện này.”
Lại chuyện gì nữa đây? Bao nhiêu thế chưa đủ thảm hại với cô sao?
“Chị có chuyện gì?”
“Chính tôi và cha đã giết mẹ của cô nhưng mạng bà ấy cũng lớn quá đấy chứ?”
“Chị nói sao?”
Từng lời nói của Tô Ngọc Như như sét đánh vào tai Tô Ngọc Nhi.
Có người chồng nào lại đi hãm hại chính người vợ của mình như vậy chứ?
“Cô nghe không lầm, loại người ăn bám như mẹ cô thì nên chết đi.”
“Không! Không! Không thể nào như vậy được!”
“Không thể nào như vậy được!”
Tô Ngọc Nhi như muốn phát điên, cô ôm đầu bức tóc, la hét một cách mất kiểm soát.
Một năm trước.
Hà Tô Diệp đang rất khỏe mạnh nhưng không hiểu tại sao một thời gian sau, bà lại đau đến mức nằm một chỗ.
Mọi người trong nhà đều cảm thấy rất lạ nhưng không một ai hiểu lý do tại sao như vậy.
Mọi chuyện đều là do một tay Tô Ngọc Như và Tô Đại Thành làm nên.
Hằng ngày, họ sẽ bỏ một chút thuốc vào đồ ăn của Hà Tô Diệp.
Cứ như vậy, một thời gian dài, não của Hà Tô Diệp không còn hoạt động được, bà nằm im một chỗ.
Tô Ngọc Nhi thấy Hà Tô Diệp bị như vậy, cô rất lo lắng, cô đã van xin Tô Đại Thành đưa mẹ vào bệnh viện chữa trị nhưng ông ta hoàn toàn