“Được rồi! Em đồng ý giúp anh.”
“Mau đi làm đi!”
Bạch Nhược Đồng cầm lấy chìa khóa trong tay rồi bỏ đi.
Sáu giờ tối.
Khu chung cư Phú Mỹ.
Ting! Ting! Ting!
Tô Ngọc Nhi đang chuẩn bị ra ngoài mua thức ăn để nấu đồ ăn mừng cô tìm được công việc mới.
Cô nghe tiếng chuông đi đến mở cửa, cô không thể ngờ người đang đứng trước mắt cô chính là Bạch Nhược Phong và Tiểu Bảo.
“Ngọc Nhi, cô chuẩn bị đi đâu sao?”
“Tôi đi chợ mua một ít đồ về nấu ăn.”
Bạch Nhược Phong muốn làm gì đó tạo niềm vui cho Tô Ngọc Nhi, anh dành phần đi chợ.
“Ngọc Nhi, hay là để tôi đi chợ giúp cô.”
“Không được.
Xa lạ anh sao biết chỗ mua chứ.
Tôi đi mua sẽ về ngay.”
Tiểu Bảo nắm lấy tay Tô Ngọc Nhi đưa qua đưa lại, tỏ vẻ muốn đi.
“Tiểu Bảo, em muốn đi sao?”
Tiểu Bảo liền gật đầu.
Với Bạch Nhược Phong thì Tô Ngọc Nhi có thể từ chối nhưng với Tiểu Bảo thì cô không thể từ chối.
Cuối cùng, ba người họ cùng nhau đi đến khu chợ gần đó để mua đồ.
Bạch Nhược Phong và Tiểu Bảo trước giờ chưa từng đi chợ.
Bây giờ họ mới biết được môi trường ở chợ phức tạp đến mức nào.
“Hay là hai người ở ngoài đây đợi tôi.”
Tiểu Bảo lắc đầu, dù rất khó chịu nhưng cậu vẫn khăng khăng đi chợ cùng với Tô Ngọc Nhi.
Bên trong chợ, đi đến đâu người buôn hàng đều nghĩ rằng Bạch Nhược Phong và Tiểu Bảo là chồng và con của Tô Ngọc Nhi.
“Cô gái mua gì đi? Chồng cô đẹp trai thật đấy!”
Tô Ngọc Nhi sợ rằng nếu ở lâu, Bạch Nhược Phong sẽ bị lộ danh tính nên cô kéo bọn họ ra khỏi chợ.
“Phức tạp quá hay là chúng ta về thôi!”
Cả ba người họ cùng quay trở lại xe.
“Bây giờ không mua được đồ làm sao có thể nấu ăn được chứ?”
Bạch Nhược Phong nhìn thấy một chút buồn trên gương mặt Tô Ngọc Nhi.
Anh quyết định đưa họ đi đến nhà hàng lớn ở thành phố để ăn mừng.
Nhà hàng Ngự Uyển.
Trên đường đi, Bạch Nhược Phong đã gọi đặt một phòng riêng tại nhà hàng.
Quản lý nhà hàng đã đợi sẵn ở trước, vừa thấy xe dừng anh đã ra mở cửa xe để tiếp đón Bạch Nhược Phong.
“Anh Bạch, đến rồi.”
“Chuẩn bị xong rồi chứ?”
“Anh Bạch, tôi chuẩn bị xong cả rồi.”
Quản lý nhà hàng đưa tay chỉ đường cho Bạch Nhược Phong.
“Anh Bạch, mời anh đi theo tôi.”
Bạch Nhược Phong xoay người bế Tiểu Bảo đi vào trong nhà hàng.
“Ngọc Nhi, vào trong đi.”
Cả ba người họ đi theo quản lý nhà hàng vào phòng riêng mà Bạch Nhược Phong đã đặt trước.
Bạch Nhược Phong đặt một phòng riêng trong nhà hàng.
Căn phòng mang phong cách người Hoa, những chiếc đèn lồng được treo lủng lẳng rất đặc sắc.
Tiểu Bảo bị những chiếc lồng đèn màu sắc kia thu hút.
Bạch Nhược Phong gọi những món ngon nhất của nhà hàng để ăn mừng, anh không quên gọi thêm một chai rượu vang uống mừng.
“Ngọc Nhi, hôm nay cô phải uống đấy nhé!”
Không lâu, trên bàn đã đầy ắp những món ngon và một chai rượu vang.
Bạch Nhược Phong gắp thức ăn bỏ vào chén cho Tô Ngọc Nhi.
“Ngọc Nhi, cô ăn đi.”
“Tiểu Bảo, con cũng mau ăn đi.”
Bạch Nhược Phong mở nắp chai rượu rót hai ly rồi mời Tô Ngọc Nhi.
“Ngọc Nhi, uống một chút đi!”
Tô Ngọc Nhi ngừng đũa, nâng ly rồi cụng với Bạch Nhược Phong.
“Sếp Bạch, cảm ơn anh.”
Dường như trong mắt Bạch Nhược Phong và Tô Ngọc Nhi đã quên mất sự tồn tại của Tiểu Bảo.
Hai người họ tỏ vẻ thân thiết hơn những lần trước rất nhiều.
Tiểu Bảo không tức giận ngược lại còn vui vẻ hơn nhiều.
Dùng