Sáng sớm hôm sau, Tô Ngọc Nhi tỉnh dậy vẫn còn ngái ngủ.
“Tại sao lại ở đây chứ? Không lẽ hôm qua mình đã ngủ lại sao?”
Tô Ngọc Nhi vội vàng tỉnh giấc, cô nhanh chóng rời khỏi đây.
Tô Ngọc Nhi hớt hãi chạy xuống dưới lầu, Bạch Nhược Phong và Tiểu Bảo đang ngồi vào bàn dùng bữa sáng.
“Ngọc Nhi, chạy đi đâu thế? Dùng bữa đi.” Bạch Nhược Phong nhìn thấy dáng vẻ chạy trốn của Tô Ngọc Nhi khiến anh không thể không cười.
Xém một chút nữa Tô Ngọc Nhi đã nằm uỵch xuống sàn.
Haizz! Lại phải đối mặt sao?
Tiểu Bảo cũng góp phần vào lúc này: “Chị, ăn sáng đi.”
Tô Ngọc Nhi không thể từ chối, cô đi đến bàn dùng bữa cùng hai người.
Sau khi ăn sáng, cả ba cùng rời khỏi nhà.
Tiểu Bảo không để Tô Ngọc Nhi ngồi cùng anh mà lại để cô ngồi ghế lái phụ.
Như vậy là có ý gì chứ?
Trong xe, Tiểu Bảo bắt đầu nói chuyện về vấn đề ở trường mẫu giáo.
“Sắp tới trường con sẽ tổ chức ngoại khóa, yêu cầu ba mẹ đến tham gia cùng với học sinh.”
Nói đến đây, Tiểu Bảo chồm lên nói với Tô Ngọc Nhi.
“Chị… Chị tham gia cùng em nhé!” Tiểu Bảo nũng nịu với Tô Ngọc Nhi.
“Chị không thể tham gia cùng em.” Tô Ngọc Nhi từ chối với yêu cầu của cậu bé.
Sắc mặt Tiểu Bảo liền thay đổi, từ vui vẻ chuyển sang buồn bã, Tô Ngọc Nhi rất đau khổ khi nhìn thấy cậu bé như vậy.
“Được rồi! Chị sẽ tham gia cùng em.” Tô Ngọc Nhi miễn cưỡng đồng ý.
Tiểu Bảo nghe vậy sắc mặt liền vui vẻ trở lại.
“Ngọc Nhi, cảm ơn cô đã đồng ý tham gia cùng Tiểu Bảo.” Bạch Nhược Phong cảm ơn Tô Ngọc Nhi.
“Không có gì.” Tô Ngọc Nhi lạnh lùng trả lời.
Bây giờ mà còn ngại ngùng gì nữa chứ? Bạch Nhược Phong nắm lấy tay Tô Ngọc Nhi rồi nói: “Ngọc Nhi, em đừng trốn tránh anh nữa có được không? Anh và Tiểu Bảo sẽ bảo vệ cho em.”
Tô Ngọc Nhi như bị cướp mất hồn, cô chưa kịp phản ứng đã bị Bạch Nhược Phong ôm cứng ngắt trong lòng.
Đây là thứ cảm giác kỳ quái gì đây?
Tô Ngọc Nhi bình tĩnh, thoát ra khỏi vòng tay Bạch Nhược Phong, nói lời chào rồi xuống xe.
“Sếp Bạch, cảm ơn anh đã đưa tôi đến công ty.”
Tô Ngọc Nhi gương mặt đỏ bừng bước vào công ty.
Cô gặp Tú Ái ở ngay sảnh công ty.
“Ngọc Nhi, sức khỏe cô không được tốt sao mặt lại đỏ bừng như thế?” Tú Ái nhìn thấy Tô Ngọc Nhi hơi luống cuống.
“Tôi… Tôi không sao.
Sức khỏe tôi bình thường, tôi sẽ hoàn thành tốt công việc.”
Tô Ngọc Nhi trả lời với một lương tâm tội lỗi.
Cô rất xấu hổ vì lúc nãy.
Trái ngược với cô, Bạch Nhược Phong và Tiểu Bảo đang đập tay nhau cười vui vẻ vì cảnh tượng lúc nãy.
Tiểu Bảo dơ nút like với Bạch Nhược Phong.
Anh xoa đầu Tiểu Bảo.
Sau giờ làm việc, Tô Ngọc Nhi đón Tiểu Bảo cùng nhau trở về nhà cô.
Hai người chuẩn cùng nhau chuẩn bị bữa tối, Bạch Nhược Phong đến chung cư đón Tiểu Bảo.
Ting! Ting! Ting!
Đang chuẩn bị đồ ăn trong bếp, nghe tiếng chuông Tiểu Bảo liền chạy ra mở cửa.
Chưa bao giờ cậu bé chủ động mở cửa như thế này.
Mọi khi nghe tiếng chuông cửa đều chạy trốn nhưng hôm nay lại khác.
“Sếp Bạch, tôi đã chuẩn bị xong bữa tối.
Anh ở lại dùng bữa cùng đi.” Tô Ngọc Nhi mời Bạch Nhược Phong ở lại dùng bữa.
“Được!”
Bạch Nhược Phong đồng ý, anh cởi bỏ áo vest trên ghế sofa rồi xuống bếp phụ chuẩn bị với Tô Ngọc Nhi.
Nhìn vào chắc ai cũng tưởng họ là một gia đình nhỏ hạnh phúc đây chứ!
Bạch Nhược Phong đem thức ăn dọn ra bàn, trên bàn đầy ắp những món ăn ngon.
“Hoạt động ngoại khóa sắp tới, Tiểu Bảo sẽ thi kể chuyện cô bé quàng khăn đỏ.”
Trong bữa ăn Tiểu Bảo kể về chuyện cô bé quàng khăn đỏ.
“Vậy Tiểu Bảo có thể kể cho chị nghe trước được không?”
Tiểu Bảo gật đầu.
…
Sau một lúc, bữa ăn cũng đã kết thúc.
Bạch Nhược Phong đưa Tiểu Bảo ra về.
Tô Ngọc Nhi dọn dẹp rửa chén bát rồi cô đi vào phòng tắm.
Sau khi tắm rửa, Tô Ngọc Nhi mở mail lên và thấy email công việc.
“Ngọc Nhi, cô hỏi sếp Bạch về kích cỡ đồ nhé!”
“Được! Tôi sẽ hỏi anh ấy.”
Tô Ngọc Nhi gửi một tin nhắn cho Bạch Nhược Phong: “Sếp Bạch, cho tôi biết về kích cỡ đồ của