“Cha, hôm trước trong buổi tiệc ra mắt của Từ Bảo Tú.
Con đã thuê người để cưỡng hiếp Tô Ngọc Nhi…” Tô Ngọc Nhi vừa kể vừa khóc lóc.
Tô Ngọc Nhi chưa kịp nói hết câu, Tô Đại Thành đã chen ngang vào: “Con lại gây ra chuyện lớn nữa sao? Tại sao lại bị từ chối hợp tác?”
Tô Ngọc Nhi khóc lóc và lắp ba lắp bắp nói: “Cha… Mọi… Mọi chuyện đã…”
Tô Đại Thành nóng lòng muốn biết: “Mọi chuyện đã sao? Con mau nói cho cha nghe.”
Tô Ngọc Nhi ngừng khóc và nói với giọng giận dữ: “Bạch Nhược Phong đã biết mọi chuyện.
Chính là đứa con của cha với người đàn bà kia gây ra đó.”
Tô Đại Thành tức giận tát một cái thật mạnh vào mặt Tô Ngọc Như và nói lớn: “Con ăn nói với cha như thế à?”
Tô Ngọc Như ôm mặt và khóc lóc thảm thiết.
Trước giờ, Tô Đại Thành chưa bao giờ động tay động chân với cô.
Ngược lại còn rất cưng chiều cô, tại sao hôm nay lại hành xử như vậy?
“Cha… Cha đánh con vì đứa con gái yêu quý của cha sao?”
“Mày im ngay! Đã gây ra chuyện còn không biết sai, lại còn ngồi đây la lối.”
Sau một lúc, Tô Ngọc Như đã bình tĩnh và nhận ra rằng cô đã làm sai.
Tô Ngọc Như xin lỗi và cầu xin Tô Đại Thành giúp đỡ.
“Cha… Con biết lỗi rồi.
Con xin lỗi.”
“Cha… Xin cha hãy giúp con với…”
Tô Đại Thành nhìn thấy con gái ông thương yêu hết mực lại quỳ xin và khóc lóc như vậy.
Ông cũng đau khổ không ít, ông gật đầu và đồng ý giúp Tô Ngọc Như.
“Con đứng dậy đi.
Cha sẽ suy nghĩ và tìm cách giải quyết chuyện này.”
Tô Ngọc Như đứng dậy và sà vào lòng Tô Đại Thành.
“Con cảm ơn cha nhiều lắm.
Con xin lỗi.”
Tô Đại Thành rất xót xa khi nhìn thấy Tô Ngọc Như như vậy.
Khu chung cư Phú Mỹ.
Bạch Nhược Phong đưa Tiểu Bảo sang nhà Tô Ngọc Nhi.
“Sếp Bạch…” Người giám sát chào Bạch Nhược Phong.
“Không có chuyện gì xảy ra chứ?” Bạch Nhược Phong lạnh lùng hỏi.
“Không xảy ra chuyện gì.”
Ting! Ting! Ting!
Tô Ngọc Nhi đang nằm nghỉ ngơi trong nhà, nghe tiếng chuông cửa, cô nhanh chóng đến mở cửa.
Tô Ngọc Nhi biết được phía trước đã có người canh giữ nên cũng không lo sợ gì.
Tiểu Bảo nhìn thấy Tô Ngọc Nhi, cậu bé liền chạy đến và ôm Tô Ngọc Nhi bởi vòng tay nhỏ bé.
“Sếp Bạch…”
Bạch Nhược Phong nhìn thấy Tô Ngọc Nhi đã vui vẻ trở lại anh cũng cảm thấy vui trong lòng.
“Ngọc Nhi, cô thấy trong người đã khỏe hơn chưa?”
Tô Ngọc Nhi bế Tiểu Bảo trên tay và đáp: “Tôi đã khỏe hơn rồi.
Cảm ơn sếp Bạch đã quan tâm.”
“Chúng ta vào nhà thôi Tiểu Bảo.”
Tô Ngọc Nhi bế cậu chủ nhỏ nhà họ Bạch đi vào nhà.
Bỏ quên lại cậu chủ lớn nhà họ Bạch đang đứng bên ngoài.
Hai người đi vào một lúc, Tô Ngọc Nhi nhìn không thấy Bạch Nhược Phong nên cô xoay người ra cửa và thấy anh vẫn đứng đó chờ cô.
“Xin lỗi tôi sơ ý đã để sếp Bạch đứng ở ngoài.
Anh vào nhà đi.”
Bạch Nhược Phong nở một nụ cười rồi đi vào trong nhà.
“Sếp Bạch, anh và Tiểu Bảo đã dùng bữa tối chưa? Nếu chưa thì tôi đi chuẩn bị bữa tối cho hai người.”
Tiểu Bảo nhanh chóng lắc đầu, cậu bé rất thích ăn đồ do chính tay Tô Ngọc Nhi nấu.
“Tiểu Bảo, em chưa ăn sao?” Tô Ngọc Nhi nhẹ nhàng hỏi Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo gật đầu.
“Được, tôi đi chuẩn bị bữa tối cho hai người.”
Nói xong, Tô Ngọc Nhi liền vào bếp chuẩn bị bữa tối.
Tiểu Bảo cũng đi theo cô vào bếp.
Bạch Nhược Phong ngồi trên sofa giải quyết một số công việc.
Xong xuôi lại cởi áo vest, xắn tay áo rồi lăn vào