Tô Ngọc Nhi có chút xấu hổ gật đầu, cô không biết tại sao Tiểu Bảo lại giới thiệu cô với Bạch phu nhân chứ? Có chuyện gì rồi sao?
Bạch Nhược Phong xuất hiện và kéo Tiểu Bảo ra ngoài nói nhỏ: “Tiểu Bảo, baba rất bận nên baba giao chị ấy lại cho con nhé! Đừng ham chơi mà quên mất nhiệm vụ của mình đấy nhé!”
Tiểu Bảo giơ nút like cho Bạch Nhược Phong và nói: “Baba yên tâm đi! Tiểu Bảo sẽ thực hiện nhiệm vụ này thật tốt.”
“Nhớ là phải ngoan có biết chưa? Có chuyện gì lập tức báo cho baba.” Bạch Nhược Phong dặn dò Tiểu Bảo.
Sau khi dặn dò cậu chủ nhỏ nhà họ Bạch xong, Bạch Nhược Phong bỏ đi sang vị trí khác để tiếp khách.
Bữa tiệc được mời đến rất nhiều cổ đông của tập đoàn và không thể thiếu số đông đối tác của Bạch gia.
Bạch Nhược Phong không có thời gian ở bên cạnh Tô Ngọc Nhi nên anh đã giao cho Tiểu Bảo quan sát Tô Ngọc Nhi trong lúc anh tiếp khách mời.
Bạch phu nhân không muốn nhìn thấy Tô Ngọc Nhi cũng đã rời đi nơi khác.
Từ Bảo Tú nhân cơ hội lúc nãy Bạch Nhược Phong không chú ý đến Tô Ngọc Nhi nên đã khoe khoang đủ thứ.
“Ngọc Nhi, tôi có chuyện này muốn nói cho cô biết.
Chắc là cô sẽ rất bất ngờ khi nghe câu chuyện này.
Nhưng không sao, tôi nghĩ cô cần phải biết sự thật.” Từ Bảo Tú nói với vẻ úp mở khiến cho Tô Ngọc Nhi cảm thấy rất khó chịu.
“Có chuyện gì mà phải khiến tôi bất ngờ, cô cứ nói đi.” Tô Ngọc Nhi lạnh lùng nói.
“Chuyện là tôi và Bạch Nhược Phong là người yêu của nhau.
Chúng tôi đang hẹn hò cùng nhau.
Mong cô tự biết việc mình phải làm trong thời gian sắp tới.”
Từ Bảo Tú nói với giọng điệu khoe khoang và tuyên bố rằng cô là bạn gái của Bạch Nhược Phong.
Điều này làm cho Tô Ngọc Nhi có chút khó xử, cô rất thất vọng khi nghe những lời nói vừa thốt ra từ miệng Từ Bảo Tú.
“Chuyện này thì có liên quan gì đến tôi chứ?” Tô Ngọc Nhi bình tĩnh rồi nói.
“Ngọc Nhi, không phải cô đang ve vãn trước mặt Bạch Nhược Phong sao.
Anh ấy là người yêu của tôi, cô tự biết mình phải làm gì đi.” Từ Bảo Tú hiên ngang nói.
Lời qua tiếng lại rất to đã làm mọi người gần đó chú ý, một người phụ nữ ở gần đó bước đến.
“Ái chà! Ai đây? Không phải là cô Tô sao?” Giọng một người phụ nữ từ sau vọng đến.
Tô Ngọc Nhi ngạc nhiên xoay người lại, người vừa nói chính là Đường Ái Linh - người đã đàn áp Tô Ngọc Nhi khi còn làm ở công ty cũ.
“Ve vãn sếp Bạch, lấy lòng cậu chủ nhỏ nhà họ Bạch để được đến buổi tiệc này sao? Haha! Quá rẻ mạt.” Đường Ái Linh cười nhếch miệng rồi tiếp tục nói.
Mọi người xung quanh cũng hùa theo hiệu ứng đám đông, bàn tán xôn xao.
“Cô ta chỉ là một nhân viên quèn, lấy tư cách gì ve vãn sếp Bạch chứ?”
“Không biết tự nhìn lại bản thân mình.
Quá mức hèn hạ.”
Rất nhiều lời nói trách móc, chế giễu Tô Ngọc Nhi ngay lúc này.
Tiểu Bảo cảm thấy Tô Ngọc Nhi sắp ngộp thở vì những con người không hiểu chuyện này.
Cậu bé liền nghĩ cách để đưa Tô Ngọc Nhi ra khỏi hiệu ứng đám đông này.
“Chị ơi, từ chiều đến giờ em chưa có thứ gì trong bụng cả, em rất đói bụng.
Chị có thể đưa em đi tìm đồ ăn không?” Tiểu Bảo xoa xoa bụng rồi nói.
Từ Bảo Tú đứng bên cạnh liền xen vào: “Tiểu Bảo, để dì đưa con đi tìm đồ ăn nhé!”
Cậu chủ nhỏ liền tránh xa khỏi Từ Bảo Tú, cậu bé thể hiện rõ sự thờ ơ, lạnh lùng đối với Từ Bảo Tú.
“Không cần.” Tiểu Bảo lạnh lùng thốt ra hai từ.
Cậu bé nắm tay Tô Ngọc Nhi và kéo cô đi nơi khác để tránh hiệu