“Tôi biết về việc giữa Nhược Phong nhà tôi và cô, nhưng tôi muốn nói với cô rằng cô không phù hợp để ở bên cạnh thằng bé.” Bạch phu nhân nói với giọng nghiêm khắc.
“Tôi đã điều tra về gia đình của cô và tôi sẽ đưa cho cô một tấm séc để giúp đỡ gia đình của cô, xem như đây là phí bù đắp mấy tháng qua cô đã chăm sóc và lo lắng cho Tiểu Bảo.” Bạch phu nhân lấy trong túi xách ra một tờ séc có trị giá không nhỏ.
Tô Ngọc Nhi nghe vậy, chẳng biết nên nói gì.
Cô thực sự không hiểu tại sao mẹ của Bạch Nhược Phong lại nói như vậy với cô.
Cô chỉ muốn ở bên Bạch Nhược Phong và Tiểu Bảo, sao lại khó khăn đến như vậy chứ?
Tô Ngọc Nhi cũng biết rằng Bạch phu nhân làm vậy là vì đã có Từ Bảo Tú bên cạnh Bạch Nhược Phong.
“Xin lỗi, Bạch phu nhân có thể bà đã hiểu lầm rồi.
Tôi và Bạch Nhược Phong không có bất kì mối quan hệ nam nữ nào cả.
Chúng tôi chỉ là bạn bè và hợp tác với nhau.” Tô Ngọc Nhi trả lời với giọng nói trầm thấp.
“Chúng tôi có cuộc sống khác với những gì cô đã biết.
Chúng tôi có quyền lựa chọn những người mà chúng tôi muốn con trai của chúng tôi ở bên cạnh.
Hơn nữa, Nhược Phong lại là con lớn trong gia đình, chúng tôi sẽ không thể để thằng bé có mối quan hệ với người không xứng.” Bạch phu nhân nói với giọng nghiêm khắc.
Tô Ngọc Nhi không muốn gây ra bất kỳ mâu thuẫn nào và chỉ cúi đầu.
“Đây là số tiền không quá lớn nhưng nó cũng sẽ không quá nhỏ đối với cô.
Cô cầm số tiền này rồi rời xa Nhược Phong nhà chúng tôi.” Bạch phu nhân nghiêm khắc nói.
“Thưa bà, tôi hứa sẽ giữ khoảng cách với anh ấy.
Nhưng số tiền này tôi sẽ không nhận, bà hãy đem nó về đi.” Tô Ngọc Nhi từ chối nhận tấm séc từ tay Bạch phu nhân.
“Cô hãy giữ nó!” Bạch phu nhân nói rồi để lại tấm séc trên bàn và rời đi.
Tô Ngọc Nhi không biết mình phải làm gì sau khi nhận được tấm séc từ mẹ của Bạch Nhược Phong.
Cô chỉ biết đứng ngẩn người trước cửa nhà hàng, nhìn bà đi xa, trái tim cô đầy đau đớn.
Cô cảm thấy như mọi thứ đều chưa hề kết thúc, và có lẽ đó là sự thật.
Bỗng nhiên, điện thoại của cô rung lên, khiến cô nhảy một nhịp.
Là một tin nhắn từ Bạch Nhược Phong.
Tuy nhiên, cô đã phớt lờ và không đọc.
“Ngọc Nhi, tối nay em có rảnh không? Tiểu Bảo nói muốn đi ăn tối cùng em.” Bạch Nhược Phong gửi một tin nhắn.
Tô Ngọc Nhi phớt lờ tin nhắn, nhìn thấy nhưng không nhấn vào xem và không trả lời.
Cô không muốn đối mặt với tình huống đau khổ này.
Cô nghĩ đến việc làm, cô muốn bận rộn với công việc để tạm quên đi những suy nghĩ đau đớn trong đầu.
Tô Ngọc Nhi nhìn đồng hồ trên tay, cũng đã hết giờ nghỉ trưa.
Cô quay trở lại công ty để tiếp tục giải quyết đống công việc còn dang dở.
Buổi chiều, Tô Ngọc Nhi bị sao lãng trong công việc, cô không thể tập trung vào công việc của mình.
Cô suy nghĩ về những gì mẹ của Bạch Nhược Phong đã nói với cô, và cảm thấy rất đau đớn và khóc nhiều.
“Tại sao vậy chứ?”
“Tại sao người giàu thì được đối xử tốt? Còn những người tự mình đứng lên bằng chính năng lực của mình lại luôn bị xem thường chứ?”
“Ở bên cạnh người mình yêu khó đến như vậy sao?”
8 giờ tối.
Tô Ngọc Nhi kết thúc công việc vào buổi tối, cô thấy mệt mỏi và đau đớn trong cơ thể.
Trong tiềm thức, cô lo sợ Tiểu Bảo sẽ tìm cô và cố gắng tìm hiểu về những gì đã xảy ra giữa cô và Bạch Nhược Phong.
Cô không biết làm thế nào để giải thích những gì đã xảy ra cho anh ta, và cảm thấy rằng sự kiện đó đã khiến cô và Bạch Nhược Phong xa cách hơn.
Tô Ngọc Nhi không muốn quay về nhà, cô sợ Tiểu Bảo sẽ đòi Bạch Nhược Phong đưa đến nhà để tìm cô.
Tô Ngọc Nhi lang thang đi dạo một mình trên đường phố, cô rất đau đớn và buồn bã vì nghĩ đến chuyện cô sẽ không gặp được Tiểu Bảo và Bạch Nhược Phong trong thời gian sắp tới.
Được một lúc, cũng đã tới khu chung cư cô sống, Tô Ngọc Nhi đi lên căn nhà của mình, cô mở cửa nhà ra nhìn đâu đâu cũng toàn là hình bóng của Tiểu Bảo và Bạch Nhược Phong.
Điều này càng làm cho trái tim nhỏ bé, mỏng manh của cô có cảm giác trống rỗng và không cảm thấy thoải mái.
Sáng hôm sau.
Tô Ngọc Nhi dậy sớm để chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ với những người từ Tập đoàn Lưu gia.
Cô tập trung vào công việc của mình, cố gắng đưa ra các ý tưởng và giải pháp để thúc đẩy sự hợp tác giữa hai công ty.
Tuy nhiên, khi đến buổi gặp mặt, cô đã bị sốc khi thấy Lưu Bình Nguyên đứng trước mặt.
“Đàn anh…” Tô Ngọc Nhi vui mừng khi gặp lại đàn anh thời đại học.
Cô vui vẻ bắt chuyện.
“Em có phải là Ngọc Nhi không?” Lưu Bình Nguyên không chắc chắn hỏi.
“Đàn anh, anh đã quên đứa em gái này rồi sao?” Tô Ngọc Nhi có chút nũng nịu hỏi.
“Không, không.
Ý anh không phải như vậy.
Bây giờ nhìn em xinh đẹp hơn trước rất nhiều, anh không nhận ra cũng là chuyện