Tô Ngọc Nhi sau khi rời khỏi Bạch Nhược Phong và đi thẳng vào phòng tắm.
Cô rửa mặt và cần thời gian để bình tĩnh lại sau khi đối mặt với Bạch Nhược Phong.
Nhưng khi cô ta đang rửa mặt, cánh cửa phòng tắm mở ra và Từ Bảo Tú xuất hiện.
Từ Bảo Tú giả vờ làm ra vẻ thân thiện để trò chuyện với Tô Ngọc Nhi.
“Ngọc Nhi cô cũng đến đây sao? Tôi không ngờ lại gặp được cô ở đây.” Từ Bảo Tú nói với Tô Ngọc Nhi với giọng nói vô cùng thân thiện.
Tô Ngọc Nhi đang rất sốc bởi sự xuất hiện đột ngột của Từ Bảo Tú.
Cô không thể tin vào điều đó.
Tô Ngọc Nhi đáp: “Chào cô, tôi đến đây cùng một người bạn.”
“Bạch Nhược Phong đã đưa tôi đến đây.” Từ Bảo Tú nói với giọng giả vờ ngạc nhiên, nhưng trong đầu cô ta, chỉ có một kế hoạch hủy hoại mọi thứ giữa Bạch Nhược Phong và Tô Ngọc Nhi.
“Bạch Nhược Phong đã đưa cô đến đây? Cô đang nói dối tôi đúng không?” Tô Ngọc Nhi ngạc nhiên hỏi.
“Không, tôi lấy cớ gì để nói dối cô chứ? Bạch Nhược Phong đã thật sự đưa tôi đến đây.
Anh ấy rất ân cần với tôi.” Từ Bảo Tú nói.
Tô Ngọc Nhi cảm thấy như đang trôi đi trong một vũng nước đen tối.
Cô không thể tin vào điều đó.
Bạch Nhược Phong đã nói gì với cô lúc nãy.
Bây giờ lại đưa Từ Bảo Tú đến đây.
Làm sao có thể có chuyện đó được chứ?
Từ Bảo Tú tiếp tục nói: “Ngọc Nhi, tôi nghĩ cô nên rời khỏi đây.
Anh ấy đã chọn tôi, và nói sẽ kết hôn với tôi.
Chúng tôi sẽ có cuộc sống hôn nhân hạnh phúc.”
Tô Ngọc Nhi đang cố gắng tìm cách kiểm soát cảm xúc của mình, nhưng cô ta không thể.
Cô cảm thấy mình như đang bị chôn vùi trong bóng tối.
Từ Bảo Tú cười thầm trong khi nhìn Tô Ngọc Nhi thất vọng, hụt hẫng, buồn bã.
Kế hoạch của cô ta đã thành công hoàn toàn.
Cô ta nghĩ với chính mình rằng Bạch Nhược Phong sẽ là của mình, và cô ta sẽ được hưởng thụ cuộc sống giàu sang và hạnh phúc.
Từ Bảo Tú rời đi với một cái cớ, để lại Tô Ngọc Nhi đang đau đớn và không biết phải làm gì.
Tô Ngọc Nhi đang tự hỏi liệu những gì Từ Bảo Tú nói có đúng hay không, và liệu Bạch Nhược Phong có thực sự muốn kết hôn với Từ Bảo Tú không?
Nếu những điều Từ Bảo Tú nói là sự thật thì những lời nói lúc nãy anh nói với cô là như thế nào? Rốt cuộc đâu mới là sự thật?
Sau khi Từ Bảo Tú rời đi, Tô Ngọc Nhi cảm giác không thoải mái nhưng cô buộc bản thân mình phải bình tĩnh để bước vào khán phòng.
Tô Ngọc Nhi nhìn đồng hồ trên tay chỉ còn 15 phút nữa sẽ đến giờ buổi lễ kỷ niệm bắt đầu.
Cô không chậm trễ, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi đi đến khán phòng.
Trong khán phòng, Tô Ngọc Nhi trên tay cầm một mảnh giấy nhỏ, đấy là số chỗ ngồi mà Lưu Bình Nguyên đã dành cho cô.
Tô Ngọc Nhi tìm theo số ghế trong tờ giấy, mọi thứ rất bình thường, cho đến khi cô biết được người ngồi bên cạnh cô chính là Bạch Nhược Phong, gương mặt cô ửng đỏ vì xấu hổ.
Điều này làm cho sắc mặt Từ Bảo Tú trở nên xấu xí, nhăn nhó, thậm chí còn cố tình hỏi Bạch Nhược Phong: “Nhược Phong, sắp tới hai gia đình chúng ta có bữa ăn chung.
Anh có thể đi cùng em được không?”
Mặc kệ Từ Bảo Tú ngồi bên cạnh nói gì, trong đầu Bạch Nhược Phong chỉ toàn hình bóng và suy nghĩ những chuyện về Tô Ngọc Nhi.
Anh không nghe rõ và không quan tâm đến những gì Từ Bảo Tú, anh chỉ lạnh lùng “Ừm!” một tiếng cho qua chuyện.
Nhưng từ đơn giản ấy lại làm cho Tô Ngọc Nhi cảm thấy bối rối.
Cô nhìn chằm chằm vào Bạch Nhược Phong và cảm thấy mình không thể lên tiếng.
Cô đang cố gắng tìm cách nói với anh những điều cô muốn nói, nhưng giờ đây cô không thể làm được điều đó.
Hiệu trưởng trường đại học NEU sau khi phát biểu xong, liền nhìn xuống dưới.
“Sau đây, thầy xin kính mời một cựu học sinh từng làm mưa từng gió ở trường chúng ta thời đó.
Thầy xin mời em Lưu Bình Nguyên lên sân khấu để chia sẻ một số kinh nghiệm của thời sinh viên cho các em khóa sau.”
Ánh mắt mọi người trong khán phòng, liếc ngang liếc dọc tìm xem ai mà lại làm mưa làm gió thời đó.
Chẳng mấy chốc, Lưu Bình Nguyên đứng dậy và