Quán cafe vắng khách khi chiều sớm, tôi nhâm nhi một tách cafe không đường nhưng trong lòng đầy sự bất an. Vị đắng chát thay bằng vị nhạt nhẽo, không chút mùi vị, tôi đưa mắt nhìn về phía người phụ nữ sang trọng đang bước về phía tôi. Tôi từng yêu quý và kính trọng người phụ nữ này, trong mắt tôi bà là một người mẹ rất tốt.
“Con chào bác.” - Tôi đứng lên, cúi đầu chào.
Mẹ của anh tháo cặp mắt kính mát đặt xuống bàn, sau đó ngồi xuống đối diện tôi. Cô nhân viên từ bên trong đặt quyển menu xuống bàn.
“Cô dùng gì ạ?”
“Tôi chỉ nói ngắn gọn sẽ đi ngay, cảm ơn.” - Bác gái lạnh giọng.
Cô nhân viên kia nghe vậy cũng rời đi, tôi đã cảm thấy không khí u uất, đen tối đang bay xung quanh mình.
“Bác gái, bác tìm con.”
Mẹ anh đặt tấm thiệp mời đám cưới của tôi và anh xuống bàn. Ánh mắt bà vô cùng căm phẫn nhìn cả tôi và tấm thiệp kia.
“Có phải cô rất đắc ý đúng không? Tôi biết dù có đưa cô bao nhiều tiền cô cũng không buông, bởi vì con trai tôi là vô giá. Cô đeo bám được Nam, chính là cả đời sống trong nhung lụa.” - Bác gái bài xích.
“Anh Nam đúng là vô giá, vì không có giá trị nào mua nỗi tình yêu của anh ấy. Con kết hôn cùng anh Nam bởi vì tình yêu, không hề toan tính một chút về giá trị vật chất.” - Tôi đáp.
“Rất thanh cao nhỉ.” - Bác gái nói: “Hãy nói đi, cô muốn gì để buông con trai tôi ra?”
“Con không muốn gì cả, con chỉ muốn hạnh phúc bên anh ấy.”
“Cô xem lại cô đi. Đuợc bao nhiêu tuổi đã có chữa hoang phải đi biệt xứ, rồi cô đã cố tình giết chết đứa bé kia để cho cuộc sống sung sướng, đến hiện tại vẫn phải tiếp viên trong các nhà hàng, nơi rất phức tạp với bao nhiêu cạm bẫy. Loại người đeo bám như cô, sao có thể thoát được những cạm bẫy sung sướng giàu có. Cô xem bản thân xứng đáng với con trai tôi ư, bản thân cô dơ bẩn đã không thể xóa đuợc, còn dám kết hôn với con trai tôi. Thật vô liêm sĩ.” - Bác gái đứng lên, giọng nó vang to cả quán cafe, ai nấy đều ái ngại nhìn tôi, ly trà đá trên bàn lạnh rét đã hất thẳng vô gương mặt cứng đờ.
Tám năm rồi, mọi chuyện có giải thích ra sao thì tôi cũng đã sai, vậy nên mẹ anh nghĩ tôi thậm tệ như vậy, tôi có giải thích cũng không còn ý nghĩa.
“Tôi sẽ không cho cô toại nguyện ý đồ của cô. Con trai tôi, tôi sẽ khiến nó tỉnh táo, loại đàn bà dơ bẩn như cô trời sẽ không dung thứ.”
Bác gái rời đi, bỏ lại tôi với những cặp mắt soi mói, những cái nhìn khinh khi. Tôi rời đi khỏi quán cafe, điện thoại reo lên, tôi nhìn vào màn hình, lau đi giọt nước mắt động trên mi.
“Dạ.”
“Em đang ở đâu vậy, anh đến nhà hàng đón nhưng không thấu em.”
“Em gặp người bạn cũ nên cùng đi uống cafe, cũng đang trên đường về rồi.” - cố kìm nén từng tiếng nấc động trong cổ họng, tôi chỉ muốn ôm anh khóc thật nhiều nhưng lại sợ anh vì tôi mà gia đình lại thêm muộn phiền.
“Giong em sao vậy?” - Anh hỏi.
“Em vẫn bình thường mà, gặp anh ở nhà nhé.”
Tôi vội cúp máy, chỉ một chút nữa thôi tôi đã không kiềm được tiếng nấc, tôi vừa đi vừa khóc trên con đường trải đài những ánh nắng của buổi ráng chiều.
“Nếu đã khó khăn như vậy, em hà cớ gì phải chịu đựng.” - Một giọng nói vang lên từ phía sau.
Tôi dừng lại, quay đầu về phía sau. Đúng rồi, chính đây là kẻ đã gây ra cho tôi những tổn thương như hôm nay. Bị gia đình anh Nam khinh bỉ chính là do kẻ đang đứng trước mặt tôi. Ấy vậy mà tay chân tôi lại bất động, đáng ra tôi sẽ lao vào đánh anh ta một trận đẻ truất bỏ sự tức giận này.
“Em xem, bà ta hất ướt hết gương mặt, ướt cả áo em cũng không thèm lau đi, rồi em sẽ giải thích ra sao với anh ta thế nào.” - Quốc Huy lấy tay áo lai đi những giọt nước đang động trên gương mặt tôi, cử chỉ vô cùng nhẹ nhàng, như sợ vô ý khiến tôi tổn thương, nhưng anh nào biết, tổn thương ra sao sao có thẻ sánh được sự tổn thương anh gây ra trước kia.
“Anh hài lòng chưa, khi thấy tôi bị làm nhục trước bao nhiêu người.”
“Em có thể chối mà.” - Anh lắc đầu nói: “Vì em ngốc quá, cứ im lặng chịu đựng. Em làm em phải chịu, không liên quan đến tôi.”
Tôi bật cười bất lực, đẩy anh ta ra phía xa mà hét lên: “Tôi biết chối thế nào khi người có lỗi là tôi. Anh quay về nơi này làm gì, để cười vào con ngu như tôi ư?”
Quốc Huy kéo tay tôi lại ôm vào lòng: “Lâm, em khóc đi… đừng chịu đựng nữa, cứ khóc đi.”
Tôi một lần nữa đẩy anh ra: “Tôi có khóc đến chết, cũng không cần dựa vào anh.”
Anh kéo tôi lại, đặt lên môi tôi nụ hôn cường bạo, anh hôn tôi giữa đoạn đường tuy ít người qua lại nhưng thật sự gây chú ý. Anh kiềm lấy hai bờ má tôi, dùng lực giữ đầu tôi lại, môi cuồng nhiệt chạm, lưỡi đùa giỡn tìm lối, chỉ là tôi không thể chấp nhận, tôi né tránh, tôi ra sức dằng co khiến cả hai cùng va vào cột đèn.