Tất cả tất cả, bắt nguồn từ một bát thịt kho tàu.Khi đó cô còn nhỏ tuổi, vừa đúng vào thời điểm tuổi mười sáu đậu khấu đầu cành(*), trổ mã như nước hành (trổ mã nhanh) bình thường như các nữ tử thì đây là thời gian đẹp nhất để gả đi. Mà cô cùng tiểu thư nhà khác bất đồng, đến bây giờ vẫn còn chưa hề động tình, thì việc lập gia thất với cô một chút cũng không hứng thú, thứ duy nhất có thể làm cho cô cảm thấy hứng thú đó là ăn thịt(=.=) Nếu được chọn thì tốt nhất là thịt heo, trâu, bò, sau sẽ là gà, vịt, cá,… tóm lại béo gầy đều rất hấp dẫn .Cô từ nhỏ đã thích thưởng thức đồ ăn ngon, đặc biệt là thịt ngon.
(*) Đậu khấu là tên 1 loài thực vật, nhưng hay được dùng với nghĩa để chỉ người thiếu nữ tầm 13 đến 16 xinh đẹp yêu kiềuTuy rằng cô biết như thế là không tốt.Năm đó học đại học trong sách dinh dưỡng rõ ràng viết: “Thịt là thực phẩm giàu acid, ăn nhiều không có lợi.”*
Nhưng cô vẫn muốn ăn thịt kho tàu mẹ làm, hoài niệm mùi vị ấm áp mà quen thuộc.Nhớ lại khi đó cô chỉ vì giảm béo mà ăn chay, là ngu xuẩn cỡ nào, đấm ngực giậm chân.Còn có trường học, gia đình, bạn bè, bát quái, cùng với chiếc xe bus lúc nào cũng chật chội làm người ta cắn răng…Mà chỉ tỉnh lại sau một vụ tai nạn xe cộ, tất cả đều đã khác.Cố Thanh Kiều, thiên kim danh môn dòng độc đinh*, phụ thân giữ chức Lễ bộ Thượng Thư, ngoại công là tướng quân đương triều, cô từ một nha đầu bình thường đột nhiên biến thành tiểu thư khuê các, còn là con cái có xuất thân từ dòng dõi quý tộc, thật không hiểu có nên nói phúc mạng của cô quá lớn hay không?.*độc đinh: dòng họ mỗi đời chỉ sinh một người con traiKinh ngạc nối tiếp kinh ngạc. Những người cổ đại thật đúng là không có đầu óc, tinh thần giải trí một chút cũng không phát triển. Lúc nào cũng bị giam cầm trong khuê phòng buồn chán không thôi, tâm trạng tệ cũng không hề ảnh hưởng tới việc đói khát, lạc thú duy nhất của cô là không ngừng vơ vét đồ ăn.Cuối năm quan lại tới nhà chơi, nói Cố tiểu thư ngàn tốt vạn tốt, duy có điểm thích ăn ấy là ko tốt cho lắm, tương lai sợ chỉ vì miếng ăn mà dẫn tới chút chuyện rắc rối, nói không chừng còn hại nước hại dân.Lắm chuyện, thích ăn cũng có thể ném ra phán xét, thật đúng là một cái bánh bao cũng có thể dẫn đến huyết án.Cô trợn mắt ông trời.Đến ngày mười lăm tháng giêng, Thượng Thư lão cha bỗng nhiên nói trong nhà có khách quý muốn tới ăn cơm, lệnh đầu bếp sớm chuẩn bị tốt một bàn thịnh tiệc.Đang muốn mở miệng, cha lại giành trước một bước nói: “Thanh Kiều đừng vội, thịt Nguyên tiêu ( thịt trộn với hạt tiêu giống trong nhân bánh chưng đó) sẽ có , ta đã kêu A Đạt làm rồi giữ phần lại cho con .”Cô yên lặng lui ra, khóe mắt liếc nhìn Triệu di nương đang ôm tay áo vụng trộm cười, lông mày cong cong.Ở triều đại này mẹ đẻ của cô mất sớn, chỉ còn di nương xinh đẹp này. Tuy rằng không tính là xấu xa, nhưng vẫn không muốn thấy bà ấy.Ôi, di nương Di Nương, vì sao các người đều thích họ Triệu?Cô nhớ tới Tuyết Cần đại thúc, trong lòng khóc thét một câu.**Triệu Di Nương là mẹ của Giả Thám Xuân trong Hồng lâu mộng của Tào Tuyết CầnLảo đảo đi tới phòng bếp, A Đạt đang thái thịt, thấy cô đến đây rất vui vẻ.“Tiểu thư, hôm nay thịt ba chỉ ngon lắm nhé, mỡ nạc đều có, dùng để làm thịt Nguyên tiêu thích hợp hơn hết .”A Đạt là cô tự tay tuyển chọn, lại trải qua bao nhiêu năm hành hạ dạy dỗ của cô, hiện thời dĩ nhiên là có một thân trù nghệ không kém mấy đầu bếp năm sao chút nào.Nhớ năm đó cô trải qua tiết nguyên tiêu đầu tiên ở triều đại này, tất cả mọi người ăn bánh Nguyên tiêu nhân mè vừng mứt táo xanh, mà cô mở miệng muốn ăn bánh Nguyên tiêu mặn. Nhóm đầu bếp hai mặt nhìn nhau, cũng không biết Nguyên tiêu có thể làm mặn . (Bánh Nguyên tiêu là bánh trôi nhé)Cuối cùng, vẫn là phòng bếp sai A Đạt đứng ra, tìm phương pháp làm khiến cô tưởng niệm thịt Nguyên tiêu ngày trước.“Tốt lắm, A Đạt, về sau dùng xương heo hầm canh.” Cô vừa quan sát vừa ăn mặt mày hớn hở, “Nhớ cho nhiều hạt tiêu chút.”Từ đây, nhà Lễ bộ Thượng Thư hàng năm đều ăn thịt Nguyên tiêu kỳ quái này.Đầu bếp A Đạt, cũng sau vụ này mà thành danh.“Thịt này ngon như vậy, đêm nay làm thịt kho tàu đi.” Cô nhìn trên tấm thớt một khối thịt trắng trắng, nổi lên hứng trí.“Trong tờ thực đơn lão gia đưa tới không có món này.” A Đạt có chút khó xử, “Đều là để làm bào ngư, tổ yến … Tiểu nhân không chuẩn bị đủ thịt.”Nghĩ lại cũng đúng, thịt kho tàu không phải món chính trên bàn, bình thường tùy tiện ăn thì ăn thôi.Vì thế cô xoay người tiếp tục đi lại, thản nhiên nói: “Vậy ngươi kho cho mình ta, còn dư lại băm làm nhân bánh Nguyên tiêu, làm xong để buổi tối Đông Hỉ mang tới.”“Ồ, tiểu thư ngươi đêm nay lại không dự tiệc à!” A Đạt ở sau lưng thắc mắc.“Ồ cái gì, ngươi không nghe nói qua tiểu yến ăn không ngon, đại yến ăn không đủ no sao?” Tiếng cô than thở theo gió lọt vào tai, nhẹ giọng kèm u oán, “Qua năm mới, ngươi nhẫn tâm khiến cho thiên kim tiểu thư vô cùng tôn quý này một thân chịu đói hay sao?”…A Đạt đứng ngơ ngác tại chỗ.“Đúng rồi, A Đạt, nhớ mang thêm cả cơm trắng cho ta đấy.”Buổi tối khách quý đến, cô lại bắt đầu trò cũ – – giả bộ bệnh.Trên đời này gạt người có ngàn ngàn vạn vạn biện pháp, chỉ có giả bộ bệnh là đơn giản nhất, đạo cụ không cần chuẩn bị, ngã lên giường đắp chăn hừ