Aiz—–
Thanh Kiều ngồi trong xe ngựa lắc lư lắc lư, than thở lần thứ một trăm hai mươi ba.
“Muội muội tốt, sao lại không vui?” Một gương mặt lưu manh nham hiểm thò qua, vẻ mặt lấy lòng, ý cười dịu dàng.
Thanh Kiều quay đầu lại, nhìn Thái tử bị trói rất giống cái bánh chưng thịt phía sau, thấy hắn đang dùng ánh mắt ác độc im lặng phát sóng xung kích về phía cô.
Lại ngẩng đầu, nhìn sang chữ “Đang” cực đại trên lá cờ trên xe ngựa, nền vàng vân đen, quả thực là so với hổ Hoa Nam (1) được PS (photoshop) còn uy phong hơn.
Cuối cùng cúi đầu, ngắm ngắm cái chuôi đao sáng loáng trên cổ mình, hàng thật giá thật, vừa lạnh vừa buốt, cũng không phải đạo cụ đóng phim bình thường có thể sánh bằng.
Aiz———
Cuối cùng lại than thở lần thứ một trăm hai mươi tư.
“Thế nào, muội không thích?” Đang Đang ca chỉ chỉ lá cờ chữ “Đang” kia, đắc ý ra mặt, “Đây chính là đặc biệt làm cho muội, ta sợ khi gặp lại muội đã không còn nhớ rõ ta, cho nên mới sai người suốt đêm chế tạo gấp một trăm bốn mươi tám lá cờ đưa đến đây.”
Thanh Kiều hữu khí vô lực hừ một tiếng: “…..Có tận một trăm bốn mươi tám lá?”
Đang Đang ca mỉm cười, thần thần bí bí nói: “Đây còn chưa tính là gì, muội muội tốt! Ca ca còn chuẩn bị một phần lễ vật đặc biệt cho muội, đảm bảo muội thấy sẽ vui vẻ!”
Nói xong hắn vung bàn tay to lên, xốc rèm xe ngựa hét lớn một tiếng ra ngoài: “Mang cờ lên———“
Chỉ nghe thấy một hồi loạt xoạt loạt xoạt hỗn loạn, bỗng nhiên có một đám người khiêng một cái cờ lớn mới tinh từ sườn núi gào thét đi xuống, khắp lá cờ kia màu hồng phấn viền hoa trắng bạc, muốn bao nhiêu vui mừng có bấy nhiêu vui mừng.
Thanh Kiều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn bọn họ, bên trên mặt cờ lớn có rất nhiều chữ, nhưng chỉ là một chữ giống nhau như đúc, chữ —–“Đinh”!
Đinh Đinh Đinh Đinh Đinh Đinh Đinh Đinh…..
Nhìn khắp núi là “Đinh” màu hồng nhạt, Thanh Kiều nhịn không được lấy tay áo che mặt, không tiếng động khóc thảm.
“Đẹp không?” Đang Đang ca một đôi mắt hoa đào hung phấn lòe lòe tỏa sáng, “Ta cảm thấy lá cờ này đặc biệt phù hợp với phong cách của muội.”
Thanh Kiều lau lệ bên khóe mắt, hơi thở mong manh nói: “Rất tốt, rất hợp ý ta.”
Đang Đang ca vỗ tay: “ Biết là Đinh Đinh muội sẽ thích mà!”
“—–cô ta không phải là Đinh Đinh.” Bỗng nhiên có người lên tiếng, lạnh lùng cắt đứt sự say sưa của hắn.
Thiệu Nghĩa trong góc chậm rãi cười: “Xuân Kiều, vì sao cô không chịu nói cho vị đại hiệp này, tên thật của cô?”
Bị Thiệu Nghĩa chẹn ngang như vậy, Thanh Kiều chỉ có thể tẻ ngắt nhìn lưu manh nam cười: “…..Đang Đang ca…..”
Lưu manh nam nheo mắt lại, vẻ mặt dửng dưng: “Thì ra muội muội nàng còn có tên là Xuân Kiều? Không còn cách nào không còn cách nào, ca ca ta cũng có một biệt danh là Lục Tư Không, về sau muội gọi ta là Tư Không ca ca cũng được, ha ha.”
Thiệu Nghĩa hếch mũi lên trời, xoay mặt qua một bên.
Thanh Kiều ngượng ngùng cười, thật cẩn thận tránh đi thanh kiếm bên cổ: “Tư Không…..ca ca, huynh xem có thể bảo thủ hạ của huynh trước tiên buông vũ khí xuống đã được không, có chuyện gì thì hảo hảo nói?”
Lục Tư Không mỉm cười: “Bên cạnh muội có thể buông, trên người hắn không thể buông.” Hắn dùng cằm chỉa chỉa Thiệu Nghĩa, “Tiểu tử kia có chút bản lãnh, buông ra sợ có phiền toái lớn.”
Thanh Kiều quả thực dở khóc dở cười, nghĩ thầm ngươi đang bắt cóc chính là Thái tử đương triều, chỉ sợ không còn phiền toái nào lớn hơn so với phiền toái này.
Lục Tư Không thấy vẻ mặt cô như cha mẹ chết, nhịn không được đưa tay véo véo cái mũi đang nhăn lại của cô: “Đừng lo lắng, trong chốc lát muội còn chưa chết được.” Vừa nói vừa yêu thương vuốt ve vòng tay bạc trên cổ tay cô, ngữ khí tiếc hận, “Thứ này bị người hạ chú, muội chết sẽ tự động hóa thành bụi, cho nên thôi, ta tạm thời còn luyến tiếc muội.”
“……Tư Không ca, nếu không huynh thả hắn đi…..” Thanh Kiều cam chịu thở dài, cảm thấy là mình làm liên lụy Thiệu Nghĩa, “Huynh muốn bắt là ta, đừng làm tổn thương hắn.”
Lưu manh nam nhìn về phía Thiệu Nghĩa, vẻ mặt cười quỷ dị: “Vì sao phải thả? Thủ hạ hắn đã đả thương không ít người của ta, không bắt hắn tới xả giận sao được?” Dứt lời giơ tay sờ mặt Thiệu Nghĩa, “Chậc chậc, tiểu tử này tuy gầy, nhưng trưởng thành nhìn cũng được.”
Thiệu Nghĩa giận tím mặt, hung hăng nhổ một bãi về phía hắn: “Yêu nghiệt, lấy cái móng chó của ngươi ra cho ta!”
Tinh quang trong mắt Lục Tư Không chợt lóe, không dấu vết nghiêng người tránh đi, cười hì hì nói: “Yo, tính tình mạnh mẽ như vậy, thực coi mình vẫn là một thiếu gia?”
Tuy rằng là cười, nhưng ý cười kia rõ ràng chưa tới đáy mắt.
Thiệu Nghĩa rốt cuộc tuổi còn trẻ, lửa cháy bừng bừng trong mắt đang muốn chửi ầm lên, Thanh Kiều lập tức vọt qua, kéo vai hắn thiện ý an ủi: “Công tử bớt giận, công tử ngàn vạn lần bớt giận.”
Vừa nói vừa dùng sức nháy mắt ra dấu cho hắn.
Lục Tư Không thấy bọn họ mắt đi mày lại, lạnh lùng cười, vung tay áo ra khỏi xe ngựa.
“Đồ tiện tì ngươi, là ngươi đưa bọn họ tới?!” Thiệu Nghĩa dán vào lỗ tai Thanh Kiều bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.
“55, người ta cũng không muốn nha….” Thanh Kiều vung ống tay áo dùng sức lắc đầu, lắc đến mức châu hoa (trang sức trên đầu) đều rớt: “Ta sao biết hắn có thể dễ dàng bắt được ta? Trước kia đi theo sau ta đều là một đám hộ vệ thật lớn, người bình thường căn bản không thể tới gần đó!”
Càng nói càng thương tâm, vừa nghĩ lại thấy tiếc, nhịn không được mắt loang sương mù ai oán: Tiểu Đoàn Đoàn, chẳng lẽ ngươi không cần ta? Sao lại vô thanh vô tức di tản tất cả đám quạ đen đực nhà ngươi đi chứ? Hại tiểu thư ta hôm nay lưu lạc đến tình cảnh này, nghiệp chướng mà!
Thiệu Nghĩa hung hăng trừng cô: “Yêu nghiệt kia vì sao bắt cô?”
Thanh Kiều nước mắt lưng tròng nói: “Hắn nói trên người ta có thứ hắn muốn.”
“Hắn muốn cái gì? Bất luận là kỳ trân dị bảo gì, ta sẽ trực tiếp lấy từ quốc khố đưa cho hắn không phải là được rồi sao?”
“…..Ta không biết.”
“Hừ!” Thiệu Nghĩa sắc mặt xanh lét, “Cô là đồ xuẩn đản (trứng ngu? =.=), trong đầu toàn là thịt heo! Xem ra muốn chay trốn không thể trông cậy vào cô!”
Thanh Kiều cụp mắt cúi đầu, cực kỳ đúng lúc đỏ mặt.
“Muội muội tốt, có muốn ăn gì không?” Một lát sau Lục Tư Không đẩy rèm ra, cười dịu dàng đi vào trong xe ngựa, trong tay cầm một cái túi da trâu.
Mở ra nhìn lại có thể là vịt nướng, nhất thời mùi hương bay đầy phòng xộc vào mũi.
Ùng ục, Thanh Kiều nuốt nước miếng một chút.
Đang muốn giơ tay lấy, Thiệu Nghĩa bên cạnh lại đột nhiên ho khan, tiếng khụ kia vang một cái kinh thiên động địa.
Vì thế tay được nửa đường lại ngượng ngùng lùi về.
“Sao? Muội sợ có độc?” Lục Tư Không mỉm cười, lấp tức bẻ một cái chân vịt ăn: “Đồ tốt như vậy, mà các ngươi cũng không biết quý trọng, aiz, ta đã sớm nói không nỡ để muội muội nàng chết, sao muội không tin?”
Vừa nói vừa liếc Thanh Kiều, thấy ánh mắt cô vô cùng rối rắm, dường như cực kỳ buồn rầu.
Sau khi đấu tranh thật lâu, Tiểu cô nương rốt cục vỗ đùi nhảy lên, làm trạng thái anh dũng hi sinh: “——-ta không tin tác giả sẽ làm ta vì một con vịt nướng mà chết!”
Nói xong tức khắc chạy lên vặt xuống một cái cánh, chuẩn bị mau chóng cắn ăn.
Bỗng nhiên cô lại cứng đờ, quay đầu nhìn về phía Thiệu Nghĩa, vẻ mặt cười nịnh nọt: “Công tử, ngài muốn nếm thử chút hay không?”
“Cút!” Thiệu Nghĩa hận không thể một cước đá văng cô lên trời, “Cô cái đồ heo tham ăn, hại chết mình chưa đủ, bây giờ còn muốn tới hại ta!”
Thanh Kiều cười cười, không thèm nhắc lại, tự mình lẳng lặng ăn.
Ban đêm, đoàn người Lục Tư Không nghỉ ngơi trong một ngôi chùa giữa núi.
Thiệu Nghĩa cả ngày một hạt gạo cũng chưa ăn, lại không có thuốc bổ chống đỡ, đã sắp mê man.
Trước mắt bỗng nhiên có một bóng đen nhoáng lên, hắn cố gắng chống mí mắt, thấy một khuôn mặt tươi cười linh động.
“Công tử, đứng lên đi, đứng lên ăn chút gì đó.” Thì ra là Đỗ Xuân Kiều, thấy cô tay trái bưng một chén nước, tay phải cầm một gói giấy, bộ dáng cực kỳ buồn cười.
“Ta không ăn!” Thiệu Nghĩa bị trói hai tay không thể nhúc nhích, chỉ có thể hung hăng trừng cô, “Cô cút ra ngoài cho ta!”
“Đừng lo lắng, đều không có độc đâu.” Xuân Kiều không chút nào nổi giận, cười hì hì trấn an nói: “Nước này là sơn tuyền (suối trong núi), ta tự tay lấy; con vịt nướng này ban ngày ta đã nếm qua, ta lén để lại một nửa giấu trong ngực. Người xem, đến bây giờ ta cũng chưa có triệu chứng độc phát, cho nên mới yên tâm bưng đến cho ngài ăn.”
Thiệu Nghĩa quay đầu đi, giả bộ noí: “……….Bản công tử mới không thèm ăn thứ người khác đã ăn rồi!”
Xuân Kiều mi mày cong cong cười đến hòa hợp: “Đúng đúng đúng, Xuân Kiều biết chứ. Nhưng bây giờ tình huống đặc biệt, còn thỉnh công tử cố gắng chấp nhận chút.” Nói xong cô mở gói giấy ra, lấy ra một miếng vịt nướng, ti mỉ xé xuống một miếng, mới đem phần còn lại đưa cho hắn, “Người xem, ta đã bỏ những chỗ có thể đã bị cắn đi, tuyệt đối không có nước miếng của người khác, ngài nhiều ít gì cũng nên ăn một chút đi, bằng không sau làm sao có thể lực mà chạy đi?”
Thiệu Nghĩa hừ một tiếng, nghĩ nghĩ, cuối cùng mở miệng ra.
“Công tử chậm một chút, uống nước trước.” Đỗ Xuân Kiều mừng rỡ, lại xé nhỏ phần vịt nướng còn lại, thật cẩn thận bỏ vào miệng Thiệu Nghĩa.
Một miếng, lại một miếng.
Thái tử điện hạ rốt cục lần đầu tiên trong cuộc đời ăn vịt nướng mang theo nhiệt độ cơ thể của người khác.
Gió đêm thanh mát, trăng chiếu sáng.
Đảo mắt đã là ngày thứ hai, Lục Tư Không mang theo bọn họ tiếp tục chạy đi.
“…..Tư Không ca ca, chúng ta đây là đang đi đâu vậy?” Thanh Kiều nhịn không được lên tiếng.
“Đi gặp cha mẹ chồng muội.” Lục Tư Không lăng không ném một ánh mắt đào hoa cho cô, thiên kiều bá mị câu hồn đoạt phách.
Chíu~~ lời vừa nói ra, Thiệu Nghĩa lại bắt đầu phát sóng xung kích ác độc tới cô.
“……Xuân