Trong địa lao thập phần lạnh như băng, Thanh Kiều chỉ mặc chiếc váy mỏng mùa hè, nhịn không được lạnh cóng tới mức run lẩy bẩy.
“Làm phiền đại ca – -” cô thò đầu ra, nhẹ giọng gọi lính canh ngục ở cửa, “Có thể giúp ta tìm một bộ xiêm y dày một chút không? Nơi này thật sự rất lạnh.”
Liên tục gọi vài tiếng, lính canh ngục chỉ coi lời cô như tiếng rắm, mặt không chút thay đổi mắt điếc tai ngơ.
Trong lòng biết vô vọng, Thanh Kiều thở dài, ngồi trở lại trên giường đá.
Nhìn sang đống chăn bông đen xì xì kia, bất chấp, cuối cùng trải rộng nó ra bọc người lại. Một mùi ẩm mốc hôi hám khó ngửi ùn ùn kéo đến, cô cố nén cơn buồn nôn, che mũi tận lực giảm thiểu hô hấp.
Quấn một lát vẫn cảm thấy lạnh, vì thế đem thân mình cuộn thành một đống, lặng lẽ co vào trong góc.
Bỗng nhiên cảm thấy lưng có cái gì đang ngọ nguậy, chui ra từ dưới người cô.
Trong đầu ánh sáng chợt lóe, cô phản xạ có điều kiện dịch thân mình, thấy một con chuột to béo đen thùi từ sau lưng cô chui ra, lại chít chít kêu bò qua bàn chân cô.
“A – -” cô hét lên một tiếng tức khắc nhảy xuống giường, phi vội ra mép cửa lao xin giúp đỡ: “Cầu xin ngươi, cầu xin ngươi đổi phòng giam khác cho ta, trên giường này có chuột!”
“- –chuột thì có cái gì mà ngạc nhiên?” Lính canh ngục liếc trắng cô một cái, “Không có rắn coi như số ngươi gặp may đấy!”
Khuôn mặt Thanh Kiều ngay lập tức trắng bệch.
“Đi đi đi, vào trong mà đần ra đi!” Lính canh ngục bắt đầu không kiên nhẫn, dùng chuôi kiếm cứng rắn ra sức gõ vào tay cô đang bám trên thanh sắt, “Ngươi một tên phạm nhân tử hình còn muốn đãi ngộ đặc biệt gì chứ?”
Thật là đau, Thanh Kiều ngơ ngẩn buông tay ra, thất hồn lạc phách quay về trong lao.
Giường thì không dám ngủ, chẳng lẽ đêm nay phải ngủ trên sàn nhà lạnh như băng này? Rắn, chuột, kiến chẳng phải càng nhiều hơn sao?
Nghĩ nghĩ, cô cắn răng, lấy cái chăn xuống, túm thành một cục đến trước giường.
Bốp! Bốp! Bốp!
Cô bắt đầu dùng sức đập lên đệm rơm, một cái, lại một cái, dùng tới cả lực bú sữa. Bên trong đống rơm vài con chuột lục tục chui ra, một đống Tiểu Cường, còn cả những sinh vật không biết tên.
Cứ như vậy liên tục đập lặp lại, cho đến khi xác định không còn con gì từ bên trong rơm rạ chui ra ngoài, cô rốt cục dừng lại, cả người yếu ớt ngã ngồi bên giường.
Ngửi mùi nấm mốc và tanh hôi khắp phòng, cô không khỏi nhớ tới, căn phòng thuộc về mình trong ngôi nhà kia.
Giường lớn mét tám, nệm vừa mềm vừa dày, chăn nhung lông vịt tràn ngập mùi ánh nắng.
Khi thời tiết lạnh, cha già trước tiên sẽ trải thảm điện cho cô, còn cả lò sưởi chân.
Buổi sáng không muốn rời giường, mẹ già sẽ cười hì hì tung chăn của cô: “Trời sáng rồi, giục heo rời giường!”
Bất giác mũi chua xót.
Cô lại nghĩ tới tiết ngữ văn năm đó, thầy giáo giảng những anh hùng cách mạng Tra chỉ động (1), nhấn mạnh bọn họ tuyệt không cúi đầu dưới khổ hình.
“Ai da, nếu tớ sinh ở thời kỳ cách mạng, nhất định là người đầu tiên đầu hàng nhận tội.”
Khi đó cô quả thực sởn gai ốc, thẳng thắn với bạn ngồi cùng bàn như thế.
Nhưng hôm nay, người ta căn bản không cho cô cơ hội nhận tội, trực tiếp liền đem cô xử tử hình.
Haiz, thói đời mờ ám này, muốn làm cẩu hùng (người vô tích sự) cũng không được.
Cô thở dài, nhếch miệng tự giễu.
Xoa mặt một cái, ẩm ướt đầy tay, vuốt ra một đống nước, ánh lên chói mắt.
Mơ mơ màng màng ngủ trong chốc lát, chợt nghe cửa lao loáng thoáng có tiếng ồn ào.
“Đỗ Xuân Kiều, có người tới thăm ngươi!”
Cửa lao mở ra, lính canh ngục đẩy mạnh một cơ thể nhỏ xinh vào, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Có chuyện mau nói, có rắm mau phóng!”
Người nọ thiếu chút nữa té ngã, còn xoay người vội vàng không ngừng gật đầu nói cảm ơn với lính canh ngục, quay đầu vừa thấy Thanh Kiều, liền bộp một tiếng quỳ rạp xuống đất.
“Tiểu thư!” Cô ngẩng đầu lên, khắp mặt đều là lệ trong suốt, “Tiểu thư, nô tì đã tới chậm!”
Thanh Kiều nhìn thẳng gương mặt quen thuộc này, nhịn không được thanh âm run run: “… Đông, Đông Hỉ?”
Bóng người phủ phục trên mặt đất gật gật đầu, dường như đang ra sức nén lệ.
“Khụ khụ.” Thanh Kiều nhịn không được đưa tay kéo cô, “Đứng lên mà nói, quỳ làm cái gì?”
Lời còn chưa dứt, Đông Hỉ đã nhào tới, ôm lấy cô giọng nói bi thống, “Tiểu thư, bọn họ sao có thể đối xử với người như vậy? Người chính là thiên kim Thượng Thư phủ mà!”
Thanh Kiều khoát tay, nhẹ nhàng lau lệ bên khóe mắt cho nàng: “Đừng nói cái này nữa, ngươi trước tiên nói cho ta biết, ngươi vào đây bằng cách nào?”
Đông Hỉ nắm lấy tay cô, nức nở nói: “Là, là Thích tiên sinh cho phép nô tì tới thăm người.” Nói xong nàng lại bắt đầu nước mắt bay tứ tung: “Tiểu thư, người rốt cuộc phạm phải lỗi gì? Vì sao bọn họ muốn bắt người lại?”
“Điều này… Ta cũng không biết.” Thanh Kiều lắc đầu, cười khổ, “Bên trên nói ta sai, thì ta đây chính là sai.”
“- – tiểu thư, người đừng lo lắng! Nô tì lập tức báo cho lão gia cứu người ra!” Đông Hỉ vội đứng lên, thần sắc kích động, “Lão gia có bản lĩnh như vậy, chức quan lại lớn, nhất định có cách…”
Trong mắt tinh quang chợt lóe, Thanh Kiều nắm chặt tay cô: “Ngươi nói, cha ta còn chưa biết chuyện ta bị giam ở đây?”
Đông Hỉ khó xử cắn môi: “… Thích tiên sinh nói, phàm là tin tức về tiểu thư, đều bị phong tỏa.”
Trong lòng bỗng trầm xuống, cô hiểu, lúc này Đoàn Ngọc hoàn toàn không tính cho cô đường sống!
Nhắm mắt lại trầm tư thật lâu, cô quay đầu nghiêm mặt nói: “Đông Hỉ, nghe tiểu thư một câu – – ngươi trở về nói cho lão gia, nếu có thể cứu ta ra đương nhiên là tốt, nếu cứu không được…” Cô dừng một chút, cười ôn hòa, “Ta cũng tuyệt không trách ông ấy. Sau này nếu ta có vạn nhất, ngươi nhất định phải chiếu cố lão gia thật tốt, khuyên ông nhanh chóng về nông thông quy ẩn, quan trường này, vẫn là đừng nán lại.”
Sau này cho dù Đoàn Ngọc như mong muốn trừ được cô, cũng khó đảm bảo hắn sẽ không sinh nghi Cố thượng thư, vẫn nên khuyên cha già nhanh chóng ẩn cư cho tốt.
Đông Hỉ đứng một bên gạt lệ, sớm khóc không thành tiếng.
“Chớ khóc chớ khóc.” Cô xốc lại tinh thần an ủi nàng, “Ta sẽ không sao đâu, người hiền có trời phù hộ, tiểu thư của ngươi… Là thần nữ mà.”
Đông Hỉ ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mê mang.
Cô mỉm cười – – haiz, ta đúng là thần nữ, nữ bệnh thần kinh.
“Ngươi quên lời tiên đoán của thuật sĩ giang hồ năm đó rồi sao? Mạng của tiểu thư ta cực kì kiên cường!” Cô nhắc nhở Đông Hỉ.
“… Thật, thật sự là thần nữ?” Đông Hỉ khóc đến không kịp thở, sụt sùi hỏi.
“Đúng, thần nữ tuyệt đối!” Thanh Kiều như đinh đóng cột nói, “Còn là Thánh mẫu giáo đấy!”
Vì thế Đông Hỉ nhiều ít cũng bình tĩnh lại, tiếng khóc cũng nhỏ đi nhiều.
Lại dặn dò Đông Hỉ một chuyện nữa, dặn cô mọi sự cẩn thận, rốt cục vẫn phải tiễn bước cô.
Thanh Kiều suy sụp tựa vào tường, thở dài một hơi thật sâu.
Chết không đáng sợ, đáng sợ chính là thời gian chờ đợi cái chết.
Dù sao đi nữa, xem ra duyên phận của mình và thế giới này sắp hết, đáng tiếc là còn chưa tìm được đế linh. Không biết lần này sau khi chết, có thể xuyên một lần nữa không đây?
Cô sờ sờ vòng tay bạc trên tay, nói khẽ: “Thực xin lỗi, chỉ sợ liên lụy khiến mày hóa thành tro .”
Lại thấy vòng tay bạc chợt lóe bạch quang, cô đang kinh ngạc, nghe cửa lao kẽo kẹt một tiếng lại bị mở ra.
Lần này đi vào, là Thích tiên sinh.
Nhìn thiếu nữ trước mắt hai gò má gầy yếu, hai mắt sưng đỏ, hắn đã đoán nha đầu kia nhất định là khóc cả đêm, trong lòng càng thêm thương tiếc.
“A Kiều, con thế nào?” Hắn vươn hai tay hướng Thanh Kiều, cổ họng khàn khàn.
Thanh Kiều vừa thấy bộ dáng từ ái của hắn, không biết tại sao, chưa nói lệ đã rơi: “… Thích tiên sinh…”
Thích tiên sinh kéo cô từ mặt đất đứng lên, ôn hòa vuốt ve tóc của cô: “A Kiều ngoan ngoãn, con chịu khổ rồi.”
Thanh Kiều dựa vào trước ngực hắn, chỉ cảm thấy sự ấm áp không nói nên lời, tựa như vòng ôm của phụ thân: “Thích tiên sinh, cứu cứu con! Con không biết mình là con rơi của Biên Mục tộc, càng không có ảo tưởng nghịch thiên tạo phản…”
Thích tiên sinh thở dài, ngữ khí bi thương: “A Kiều, con đã không có tâm nghịch thiên, vì sao phải hao tổn tâm cơ sưu tập tứ linh?”
“Con không có…” Thanh Kiều ngẩng