“Thất sư tỷ, lần này tỷ xuống núi có gặp được chuyện gì mới mẻ không ?” Thạch Lưu cô nương, cũng chính là thập nhất sư tỷ, chậm rãi hỏi.
“Còn không phải như trước đây sao” Thất sư tỷ nhìn những gương mặt túm tụm trước mắt, hồi tưởng kể lại ” …. Cùng Hoa Thủy phái giao lưu kiếm thuật. Trong lúc lục phái bàn luận võ nghệ, sư phụ lão nhân gia cũng tiện thể xem xét đệ tử mới nhập môn của hai phái khác một lượt.”
“Có phải tất cả đều rất đẹp mắt không? ” Thanh âm nũng nịu, là của Thủy Tiên muội muội – cửu sư tỷ hỏi.
“Xí” Thất sư tỷ hừ một tiếng từ trong kẽ răng, vẻ mặt kiêu ngạo” Những phàm phu tục tử này có thể lọt vào mắt sư phụ chúng ta sao ”
” Cúc Hoa ” Tam sư tỷ lập tức chặn lời, lên tiếng răn dạy “Mọi người đều là nhân sĩ võ lâm, không nên vô lễ với đệ tử phái khác”
” Cũng đúng, tướng mạo không phải là vạn năng” Thập nhất sư tỷ gật đầu ” Luyện võ còn phụ thuộc vào thiên phú ”
Sau đó, mọi người đột nhiên trầm mặc, đoán chừng là nghĩ tới sư phụ.
” Nhưng mà ta nghe được một chuyện kỳ lạ ” Thất sư tỷ chợt lên tiếng, phá vỡ sự im lặng của gian phòng ” Nghe nói, dưới chân núi trấn Thanh Thủy gần đây xuất hiện một tuyệt thế mỹ nam, phàm là nữ tử từng gặp mặt hắn đều bị dung mạo của hắn khuynh đảo. Chú ý, là thật sự khuynh đảo! Bất luận đã lập gia đình hay chưa, không một nữ tử nào gặp qua hắn mà không té xỉu, sau khi trở về còn hốt hoảng một phen”
” Có chuyện lạ như thế sao? ” Cửu sư tỷ sóng mắt lóe lên, tinh thần kích động ” Kể cả Nguyễn sư thúc cũng không có bản lĩnh như thế, thật muốn tận mắt nhìn thấy!”
Mặt Thập Nhất sư tỷ cũng trở nên hồng hồng ” Chẳng nhẽ có nam tử so với sư thúc còn tao nhã hơn, còn mê người..”
” Khụ” Tam sư tỷ ho khan hai tiếng, nghiêm mặt nói, ” Các muội phải nhớ kỹ, tướng mạo không phải là vạn năng!”
” Thế nhưng ở Li Tam đường này, không có tướng mạo ngàn vạn lần không thể..” Thanh âm Cửu sư tỷ ủy khuất.
” Tam sư tỷ, bọn muội cũng là có ý tốt mà” Vẫn là Thập Nhất sư tỷ có đầu óc tốt nhanh miệng “Vạn nhất hái hoa tặc mượn chuyện lừa gạt phụ nữ đàng hoàng thì sao? Phái Tây Lăng chúng ta có nghĩa vụ bảo hộ dân chúng, vì dân trừ hại”
“…” Tam sư tỷ nhìn bốn phía, nhãn thần lóe lên, giảm thấp thanh âm nói, ” Việc trừ bạo an dân không nên chậm trễ, hôm nay chúng ta xuống núi kiểm tra ”
” Đúng thế”
“Sư tỷ, tỷ là tốt nhất”
” Phù Dung, Phù Dung, muội yêu tỷ ”
Trong phòng bùng lên một trận hoan hô.
“… Xin hỏi, Nguyễn sư thúc là ai? ” Thanh âm nhút nhát không đúng lúc của tiểu sư muội vang lên.
” Khụ, nói đến Nguyễn sư thúc, là một chuyện rất dài….”
Dưới chân núi Tây Lăng, Thanh Thủy trấn
Ngũ Kim Hoa chậm rãi đi tới, người đi cuối nguyên danh là Cố Thanh Kiều, tên hiện tại là Cam Tiểu Kiều sư muội.
” Hóa ra Nguyễn sư thúc là nhân vật như thế sao? ” Tiểu Kiều đi bên cạnh tam sư tỷ, tiêu hóa những thông tin mà cô vừa nhận được. Nguyễn Tự Khung, ở phái Tây Lăng là nhân vật số hai, hiện nay là đệ tử đắc ý nhất của Nhâm chưởng môn, cũng không đảm nhiệm chức vụ gì trong bát đường, chỉ làm môn chủ Phó Thủ, phụ trách xử lý nội vụ của phái, là người trưởng môn tỉ mỉ bồi dưỡng để làm người nối nghiệp. Ly kỳ hơn nữa, sư thúc rất ít khi công khai lộ diện, nhưng mọi người đều biết sư thúc phong hoa tuyệt đại, thanh niên tài tuấn. Chính bởi vì khuôn mặt sư thúc đẹp vậy nên chủ Li Tam đường Vương Thiên Sơn – kẻ bướng bỉnh không theo phép tắc – mới cương quyết tuyển những đệ tử có gương mặt đẹp. Lại nói, Vương Thiên Sơn tung hoành hơn nửa đời, vậy mà lại thua dưới tay một tên tiểu tử. Có người nói , sau trận tỷ võ thất bại giữa ông với Nguyễn Tự Khung, xuất hiện một câu cảm khái thế này : Không chỉ có võ công không bằng người, đến tướng mạo và khí độ đều thua thảm hại. Vì vậy, Vương Thiên Sơn nằm gai nếm mật, bắt đầu lập ra một kế hoạch trả thù tà ác, ông phát thệ, cuộc đời này nhất định phải bồi dưỡng được một người có dung mạo và võ công đều siêu việt hơn Nguyễn Tự Khung.
“…Làm sao có thể chứ” Thanh âm tràn ngập bất đắc dĩ và cảm khái của tam sư tỷ từ xa truyền đến, “Đến khi chúng ta gặp qua Nguyễn sư thúc mới có thể hiểu được khát vọng báo thù của sư phụ chỉ là ước mơ, Tây Lăng phái trong vòng một trăm năm, không, trong vòng ba trăm năm cũng không xuất hiện thêm một thiên tài như Nguyễn sư thúc đâu.”
Chẳng nhẽ lại có người phi phàm như vậy. Tiểu Kiều nhìn trời, ánh mắt mê mang, căn cứ vào quy luật xuyên không, đa phần nữ chính sẽ cùng sư huynh phát sinh gút mắc, hoặc là phát sinh cùng sư phụ như thần tiên, rất ít nghe nói có liên quan đến sư thúc. Thế nhưng, cái cốt truyện cũ này của tác giả không có tác dụng, dưới dụng ý của cô, tất cả đều có thể. Hay là cô tìm cơ hội tiếp cận Nguyễn sư thúc này. Tiểu Kiều nghĩ vậy, âm thầm siết chặt nắm tay, hạ quyết tâm.
“Chính là chỗ này.” Tiếng thất sư tỷ vang lên, ” Nghe nói Ngọc diện Phan lang ở khách sạn này, xế chiều mỗi ngày đều đi đến y quán đối diện châm cứu một lần, nên nhiều cô nương đều đến sớm xếp hàng là để chờ gặp mặt hắn ”
Qủa nhiên, xung quanh trước cửa y quán là một đống lớn son phấn bột nước, mỗi người đều tinh thần khẩn trương, đều nắm hoa tươi và lụa mỏng trong tay. Vù vù, một trận gió nhẹ thổi qua, lụa mỏng trong tay các cô nương giương cao, thì ra là một hoành phi nho nhỏ
“Tâm tùy Phan động ” (1)
“Yêu nhất Phan lang”
“Bỏ Phan lấy ai”
“Bảo sao không nhớ Phan”
Bỗng nhiên, đoàn người bắt đầu nháo động, chỉ thấy cửa y quán từ từ mở ra, một vị bạch y nam tử che mặt ở giữa bốn hộ vệ vạm vỡ đi ra, khó khăn bước từng bước tới khách sạn đối diện
“Ôi trời! Phan Phan, Tiểu Phan Phan của ta..” Một vị bác gái thoạt nhìn ít nhất bốn mươi hét lên rồi ngất đi.
“Không ổn” Thất sư tỷ biến sắc, thấp giọng nói “Gã Ngọc diện Phan lang này mỗi lần chỉ gặp 30 nữ tử xếp hàng đầu tiên, chúng ta không kịp rồi”
“Thời khắc phi thường tự nhiên cần thủ đoạn không bình thường” Mặt Tam sư tỷ thoáng biến, nháy mắt với mấy đồng môn.
” Tuân lệnh!” Chỉ thấy các sư tỷ khác khẽ kêu một tiếng, điểm mũi chân một cái liền nhẹ nhàng bay đến khách sạn phía đối diện.
Thanh Kiều trợn mắt há mồm.
” Aiii, quên mất muội vừa nhập môn, mới tập Tây Môn công nên không biết lăng ba vi bộ ” Tam sư tỷ đứng phía sau cô dịu dàng cười, thái độ ôn hòa “Nào, tỷ dẫn muội đi ” Nói xong đã túm sau cổ Tiểu Kiều xách lên, hướng về phía khách sạn chạy như bay.
Trên mái ngói xanh của khách sạn Duyệt Lai.
” Tam, tam sư tỷ..” Tiểu Kiều run rẩy trong gió lạnh, ” Tỷ xác định, chúng ta nhất định phải ở chỗ này theo dõi mỹ nam?”
“Ở đây rất tốt nha! Từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy được toàn cục!” Thất sư tỷ ngồi xổm trên nóc nhà, hưng phấn mà dỡ mái ngói.
” Cúc Hoa, dỡ ít thôi. ” Thanh âm bình tĩnh ôn hòa của tam sư tỷ truyền đến, “Không nên dỡ cái lỗ to quá, chốc nữa dễ bị người khác phát hiện”
” Không dỡ lỗ lớn năm người chúng ta nhìn thế nào? ” thất sư tỷ dẩu dẩu môi, rất là ủy khuất “Đến lúc đó năm cái đầu lại chen chúc ”
“… Nếu không mọi người chia ra dỡ ngói” Cửu sư tỷ cơ trí chen vào nói ” Bị phát hiện thì bắt chước mèo kêu, đổ lên đầu mèo hoang ”
” Ừ ”
Tất cả mọi người đều nghĩ chủ ý này tốt, vì vậy mỗi người tự chọn địa thế có lợi, bắt đầu chia nhau dỡ mái ngói.
Tiểu Kiều ở trên sườn dốc của mái nhà, động cũng không dám động, buộc lòng phải nắm chặt vạt áo sau của tam sư tỷ.
” Muội sợ ?” Tam sư tỷ hiểu rõ cười, vỗ nhẹ đầu của cô, ” Cũng khó trách, muội từ nhỏ lớn lên bên đại hiệp chắc là sẽ không làm loại chuyện chẳng ra gì này. Nhưng mà.. ” Ánh mắt cô quét tới hướng các vị sư tỷ khác, ý vị thâm trường ” Bọn muội muội ở trên núi buồn chán, thỉnh thoảng đi ra ngoài làm càn một lần cũng không phải chuyện gì lớn, có lợi cho thể xác và tinh thần.”
Tiểu Kiều ngẩn ngơ, lập tức liên tục gật đầu, nghĩ thầm Tam sư tỷ quả nhiên không hổ là thủ tịch nữ đồ (2) của Vương Thiên Sơn, đạo hạnh quả nhiên rất cao thâm!
“… Muội không cần làm gì, theo ta là được rồi” Tam sư tỷ cúi đầu, cũng bắt đầu dùng tay dỡ mái ngói, “..Kỳ thực, dỡ mái ngói cũng là một môn học cao thâm. Quan trọng là phải có nghệ thuật, dỡ không để lại bất kỳ vết tích gì. Trải qua nhiều lần thực nghiệm của sư tỷ ta, rốt cuộc tổng kết ra một bộ: Dỡ ngói ba ghi nhớ lớn tám khoản chú ý …”
Khóe miệng Tiểu Kiều nguyên bản hướng lên trên liền lập tức hạ độ cong xuống. Chờ tam