Ánh mặt trời sáng rõ, gió mát lướt qua mặt hai người. Trên mặt đường phủ đá xám, cỏ non mọc len trong những kẽ đá. Giữa núi lờ mờ hiện ra một ngọn đèn và bức tường trắng dài, đầu tường xếp ngói xanh, bóng mây từ trên sườn núi thong thả lướt qua trông sạch sẽ yên tĩnh, ánh nắng chiếu qua biến ảo không nói nên lời.
“Sắp đến rồi, con kiên nhẫn một chút.” Nguyễn Tự Khung ôm người trước ngực trấn an.
“…Ta mà mang con trở lại trong tình trạng này, sư phụ con nhìn thấy chắc chắc sẽ nổi cơn tam bành trách ta không chăm sóc tốt đám đệ tử Tây Lăng mấy đứa…”
Người dịu dàng nói nhỏ, nửa đùa nửa thật. Gương mặt trong suốt như ngọc dưới trăng từ từ đi vào lòng người, chân mày hơi nhếch hơi giống đang mỉm cười, trong như sương sớm.
“…Sư phụ của mấy đứa rất ghét ta, lát nữa mà gặp hắn, con muốn đòi lại công bằng ta cũng sẽ không đối với người của Li Tam Đường thấy chết mà không cứu được…”
Thanh Kiều chẳng nghe rõ chữ nào nữa, cô mơ mơ màng màng nhìn người, chợt nhớ tớt vài chuyện cũ.
Áo đơn trắng ngà, ẩn ẩn không vừa lòng, giống nhau cơ trí hơn người, giống nhau hào hoa phong nhã.
Có người cũng ôm vai cô vui cười như vậy, nói những chuyện không đâu vào đâu. Hắn vì cô thuần phục thần câu Tây Vực trăm năm mới xuất hiện một lân, vì câu nói đùa của cô mà tìm một người giữa biển người trong thiên hạ. Sau cùng, hắn vì một tội có lẽ có (1) mà muốn giết cô.
Ta vốn mộng tưởng sống một cuộc sống vô hại, tiếc rằng hiện thực luôn nhiều lần đùa cợt ta.
Lồng ngực như có lửa đốt nhưng trái tim lại lạnh tựa như suối thu, một vốc cũng lạnh thấu tim. Cô nhẹ nhàng khép mắt lại.
Nguyễn Tự Khung thu mắt lại, không dấu vết đánh giá người trong ngực. Thân mình run nhẹ trong bộ quần áo mùa hạ mỏng manh giống như một đóa hoa sen cao vút đung đưa. Cổ tay trái cô đeo đeo một vòng bạc tinh xảo, một làn gió thổi qua, tiếng đinh đang nhẹ vang lên.
Ngay sau đó, người mím môi, tầm nhìn theo khóe mắt trượt ra ngoài, lông mi buông xuống. Có đám mây lại kéo đến che khuất ánh nắng, che đi ánh sáng lặng lẽ lưu chuyển trong con ngươi của người.
Mùi thơm quanh quẩn, màn trời dần chuyển vàng. Người đi thêm một chốc đã đến trước cửa phái Tây Lăng. Phái Tây Lăng xây tựa vào núi trông rất có khí thế, tường trắng ngói đen, sư tử đá uy nghiêm, phía ngoài cổng lớn màu đỏ vài kiếm sĩ áo xanh đang đứng thẳng. Bọn họ nhìn thấy Nguyễn Tự Khung, đầu tiên là ngẩn ra sau đó lập tức kính cẩn hành lễ rồi lập tức mở đại môn.
Dọc theo đường đi, rất nhiều đệ tử Tây Lăng đứng sang hai bên đường xếp hàng hành lễ, chắc Nguyễn Tự Khung đã quen nên không để ý mà đi tiếp.
Vào Li Tam đường, Thanh Kiều lập tức bị dọa giật mình: chẳng biết người nào nói ra, trong sảnh các sư huynh sư tỷ đều đến đông đủ, vẻ mặt ai cũng nghiêm túc, duy Vương Thiên Sơn sợ thiên hạ không đủ loạn lại chẳng thấy đâu.
“…Sư phụ đâu?” Tam sư tỷ đi về phía trước cất tiếng hỏi lo lắng, “Việc tiểu sư muội bị thương người đã biết chưa?”
“Biết.” Lỗ Hoa Hoa không nóng không lạnh từ từ trả lời.
“Đã biết sao lại chưa ra?” Tam sư tỷ giậm chân, “Các ngươi rốt cuộc có thông báo hay không vậy? Tiểu sư muội bị trúng Liệt Diễm Trảm đấy!”
“Có thông báo mà…” Lỗ sư huynh liếc mắt nhìn Nguyễn Tự Khung, vẻ mặt khó xử, “Nhưng mà sư phụ nghe nói Nguyễn sư thúc tới, đang ở trong phòng chọn y phục…”
Lời này rơi vào tai Nguyễn Tự Khung, ông chỉ cười cười, im lặng không để ý
“Ha ha ha…” Chợt nghe ba tiếng cười to, một nam tử trung niên thong thả từ trong đi ra. Trường bào xanh biếc đón gió bồng bềnh, tóc đen dày buộc sau đầu, cổ áo thêu mẫu đơn tinh xảo, rực rỡ khiến mọi người chói mắt. Vừa nhìn là biết phải mất công lựa chọn tỉ mỉ.
Mọi người rất ăn ý bày ra trạng thái say sưa thưởng thức, chỉ có Nguyễn Tự Khung vẫn cười, người nhìn Tiểu Kiều chớp mắt, nhìn sang phía bên phải, trên mặt toàn thần sắc đấy ý cười.
“…Các ngươi còn biết trở về?” May mà Vương Thiên Sơn chỉ coi người là không khí, tiếp tục ngồi xuống hướng phía đệ tử mình hỏi tội.
“Đồ nhi biết sai!” Tam sư tỷ vội quỳ xuống, vẻ mặt xấu hổ, “Là đồ nhi kém cỏi, không thể bảo vệ tiểu sư muội chu toàn, xin sư phụ trách phạt!”
“Hừ!” Vương Thiên Sơn hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía Tiểu Kiều xem xét.
“…Ngươi lại bị thương!” Ông nhíu mày ánh mắt sắc bén như dao, “Muốn ta nói với hắn thế nào?”.
“Không có gì đáng ngại, không có gì đáng ngại.” Tiểu Kiều cười khan, cô tất nhiên là biết “hắn” trong miệng ông là ai, “…Nghỉ ngơi hai ngày sẽ ổn thôi.”
“E rằng không được.” Nguyễn Tự Khung bỗng nhiên mở miệng, thanh âm lanh lảnh như ngọc, “Vương đường chủ, đồ nhi của huynh trúng Liệt Diễm Trảm, cần dùng Bát Nhã Công chữa trị nửa tháng.”
“Cái gì?!” Vương Thiên Sơn vỗ mạnh xuống bàn, tức đến sùi bọt mép, “Cam Tiểu Kiều, người là đồ vô dụng sao? Lần đầu hạ sơn lại trúng Liệt Diễm Trảm trở về, ngươi thật sự làm ta mất hết mặt mũi!”
“Sư phụ, không nên tức giận, tức giận hại can (2).” Tiểu Kiều lấy tay che mặt, tỏ ra muôn phần oan ức, “Thực ra, nếu chỉ bàn về học võ, con là một thiên tài, chỉ tiếc trời cao ghen ghét anh tài…” Mắt thấy Vương Thiên Sơn sắp phát hỏa, Tiểu Kiều kêu lên: “Sư phụ, muốn làm ông thì phải có cháu (3), người cho con thời gian…”
Nguyễn Tự Khung rốt cục mỉm cười, khóe miệng cong lên hướng Vương Thiên Sơn nói: “Ta thấy Vương đường chủ tốt nhất nên để sau hãy trách phạt, việc chữa trị cho đồ nhi của huynh không nên chậm trễ, phải nhanh chóng tiến hành.”
Trong phòng bỗng dưng im lặng một cách kì quái.
“Ngươi…, ngươi cũng không phải không biết, phóng mắt nhìn khắp Tây Lăng , ngoại trừ sư phụ và Nguyễn Tư Khung ngươi còn ai biết Bát Nhã Công?”
Được nửa ngày, rốt cục, Vương Thiên Sơn cũng mở miệng, mặt ông đỏ tới mang tai, quai hàm cắn chặt.
“Ta biết chứ.” Nguyễn Tự Khung cười nhạt, thần sắc hứng thú: “Nhưng mà mang đồ nhi của huynh đi luôn là không hợp quy củ, về tình về lý cũng nên đến nói với huynh một tiếng.” Ngụ ý, ta chỉ thuận theo tình theo lý chẳng quan hệ gì tới huynh cả.
“Ngươi… Ngươi muốn làm gì thì làm, trị khỏi cho nó là được.” Vương Thiên Sơn cụt hứng phất tay, ý chí kèn cựa với Nguyễn Tự Khung cũng bay hơn nửa.
Nguyễn Tự Khung mỉm cười gật đầu, ánh mặt trời rực rỡ từ phía sau người chiếu tới mang theo mùi cỏ xanh mềm mại, quả đáng mặt con cưng của trời. Phong thái như trích tiên hạ phàm như vậy thì bảo những bộ quần áo của sư phụ sao có thể theo kịp được? Mọi người đều cảm thán trong lòng.
“Vậy ta mang người đi trị thương.” Nguyễn Tự Khung đi ra cửa, nhìn Tiểu Kiều vùi đầu cười nhạt.
Trong lồng ngực ấm áp của người,