Xuyên tới cổ đại lâu như vậy, Cố Thanh Kiều còn có một bí mật không thể nói.
Ở Mao sơn sau Thượng Thư phủ, cô vụng trộm giấu một người.
Mỗi dịp đầu tháng chín, cô sẽ đưa cho người này vài thứ.
Hôm nay lại là ngày ước định, cô mang theo một cái túi vải bố cực lớn bò lên núi.
Bảy vòng tám rẽ, trái quay phải chuyển, vù vù, vừa đi vừa thở hổn hển.
Thật vất vả mới đụng tới động khẩu, cô nổi giận, lăng một cước đá vào đại môn: “Nãi nãi con gấu, còn không ra gặp đại gia nhà ngươi!”
Trong động lặng im một lát, “Bốp!”
Một tia chớp xanh biếc thăm dò, bay nhanh tới cho cô một cái tát tai.
“Ô ô.” Cô đau rơi nước mắt, tức khắc sửa miệng, “Đại gia tha mạng.”
Vào động, chỉ thấy đầu sỏ gây ra cái tát đang lười biếng nằm ở trên giường đá, thanh mạn trong tay vặn vẹo, giống như rắn – một loài động vật mềm mại.
“Ngươi có cần ghê tởm hơn thế không?”
Cô lườm hắn một cái, đồng thời đem bao tải toàn bộ ném lên trên đất.
Rầm rầm, này nọ toàn bộ bay ra, đều là thi thể động vật- – gà, vịt, ngỗng, còn có chim chóc không biết tên .
Cho dù đã gặp qua rất nhiều lần, cô vẫn có chút xanh cả mặt.
“A – – biết rõ đáng sợ còn càng muốn đưa tới cho ta, hư tình giả ý (đạo đức giả), chẳng phải càng đáng ghê tởm?”
Người nọ mỉm cười với cô, xuân sắc kiều diễm, đưa chút ẩn tình.
“Làm trò – -” cô chịu thiệt thòi, đúng là phát lửa trong đầu (nổi giận) , “Nếu không có ta đưa vật dơ bẩn này cho ngươi, hiện giờ ngươi có thể khỏe mạnh đứng ở chỗ này?”
Tên đối diện nhanh chóng thu lại vẻ tươi cười.
Trong động gió lạnh vèo vèo, nhiệt độ không khí xuống tới mức đóng băng.
“Ô ô.” Trong lòng thở dài, cô đành phải tiếp tục gạt lệ, “… Đại gia tha Tiểu Kiều lần này.”
“Nhặt hết lên.”
Người nọ mặt lãnh phù dung*, cằm nâng cao lên tựa như Khổng Tước kiêu ngạo .
* hoa phù dung lạnh lẽo, ý chỉ soái ca mặt than =))
Hắn chưa bao giờ cúi đầu trước mặt người khác
Quy củ này, ba năm trước đây cô đã rõ.
Già mồm cãi láo, Cố Thanh Kiều ở trong lòng oán trách một câu, nhận mệnh ngồi xổm xuống vươn cánh tay – –
Bốp!
Bàn tay bỗng nhiên bị người dẫm .
Lại tới?
Cô trợn trắng, không hé răng, giật giật các đốt ngón tay muốn rút ra.
Mà cặp chân kia dường như ở trên mu bàn tay nàng đâm rễ, mặc kệ thế nào cũng không thể xoay chuyển, chính là ko chịu nới ra.
Giữ giữ cái xx ngươi.
Cô quýnh lên, âm thầm dùng sức.
“Tê”.
Cái chân như cũ vẫn không chút sứt mẻ, lòng bàn tay cô dĩ nhiên đã rách một lớp da, đau rát.
“Lục Tử Tranh!”
Cô như thùng thuốc súng lớn, ngửa mặt lên hung hăng trừng hắn, “Con bà nó phế tay ta đi, ngươi cũng đừng mơ tưởng đến ăn cổ nữa!”
“Không sao.” Người nọ tươi cười càng tăng lên, đẹp như hoa đào, “Không ăn cổ gà vịt, ăn thịt người ta thích hơn.”
Trong không trung gió lạnh vù vù, dưới chân không buông nửa phần.
“Cái tên Khổng Tước người không người, yêu không ra yêu này – -” Cố Thanh Kiều giận đến ác miệng mắng to, “Ta nguyền rủa tương lai ngươi sinh con gái ko xx, sinh con trai ko tiểu kê kê (là gì thì mn hiểu rồi chứ) cả nhà toàn bộ sống không quá ba mươi tuổi, lúc trước lão nương mắt bị mù mới có thể cứu ngươi… A!”
Trên tay nhẹ đi, cô như bị người ta nhổ gốc, hung hăng nắm cái cằm.
Đối diện yên lặng nhìn hắn, đồng tử tựa như một vũng đầm u ám, làm cho người ta bất tri bất giác luân hãm.
“… Đã nói với ngươi bao nhiêu lần, không được trách móc ta ‘Không phải người không phải yêu’, rồi hay sao?”
Thanh âm của hắn ôn nhu như thế, lại làm cho cô toàn thân tóc gáy đều dựng đứng lên.
“Ô ô.” Cô nhanh chóng biểu thị đầu hàng, vì sợ hắn sẽ thực sự nhảy ra cắn cổ..
Lục Tử Tranh nhìn cô đến khi một lòng bàn tay đỏ ửng, đến khi không còn nghe thấy tiếng than thở, mới đem tay nới ra.
“Bất quá đùa mà thôi, làm gì mà nghiêm trọng thế?”
Hắn trừng cô, ngữ khí mang ba phần oán trách.
Có kiểu đùa như vậy sao? Cố Thanh Kiều cảm thấy bất đắc dĩ, bất quá cũng không dám lỗ mãng, đành phải phải khúm núm gật đầu: “Lần sau ít hung dữ một chút.”
Từ trong núi thoát hiểm trở về, Cố Thanh Kiều chỉ cảm thấy toàn thân da đều bị bong rớt một lớp.
Lục Tử Tranh kia từ trước tới nay thích chơi đùa tra tấn cô, ba năm làm không biết mệt, mà mỗi lần đều phải đổ máu mới bằng lòng bỏ qua.
Quả thực quái thai.
Cô thở dài, không biết bản thân mình kiếp trước là tạo nghiệt gì,cả kiếp này mới bị hắn chọc ghẹo như vậy .
Bọn họ gặp nhau, vốn cũng là câu chuyện truyền kỳ – – ba năm trước đây cô ở trong hoa viên nhặt được hắn đang trọng thương, vốn định vứt xác nơi hoang dã, không ngờ lại bị hắn nắm chặt mắt cá chân không chịu buông lỏng. Nhất thời mềm lòng, cô vụng trộm che giấu đưa hắn đến Mao Sơn, ai ngờ từ đó về sau hắn ăn hết đồ ăn của cô, còn bị ép làm nha hoàn.
Bất quá Lục Tử Tranh bị bệnh thật sự là rất kỳ quái, nhất định phải ăn rất nhiều cổ động vật mới chữa khỏi. Lúc đầu hắn nói muốn ăn cổ người,