Edit: Chikajo
Ăn xong bánh bao quay về phòng, lại bất ngờ nhìn thấy bóng dáng Nguyễn Tự Khung.
“Yo, Tiểu Bạch Thái!” ( có nghĩa là rau cải )
Hắn vẫn một bộ lam sam, trường bào phất phơ theo gió phiêu phiêu dục tiên.
“Gọi ai vậy!”
Thanh Kiều trợn mắt.
“Xin hỏi tiểu thư, nơi này ngoài cô ra, còn ai mặc đến xanh um tươi tốt tươi mát tự nhiên như thế?”
Nguyễn Tự Khung ngắm cái áo khoác xanh lục của cô, nhếch miệng.
“……” Thanh Kiều không nói gì. Ở trước mặt hắn cô quả thật là rau cải.
Không chỉ là rau cải, còn là rau cải đặc biệt, cũng chính là cây cải xanh vô cùng đặc biệt.
“Sao không nói lời nào?” Nguyễn Tự Khung nhướng mi, “Hay là con có ý kiến gì với bộ y phục này?”
“Đệ tử không dám.” Thanh Kiều cúi đầu, dấu đi vẻ mặt.
“Ta thấy ngược lại là hình như có giận mà không dám nói.” Nguyễn Tự Khung cười bình luận.
“—–màu sắc y phuc này thoát tục như thế, đệ tử thật sự rất thích.” Thanh Kiều nhanh chóng ngẩng đầu, nở nụ cười chuyên nghiệp lộ sáu chiếc răng .
“A, thích nhiều bao nhiêu?” Nguyễn Tự Khung khoanh tay, rất nhàn nhã.
Thấy Thanh Kiều từ trong tay áo lôi ra một chiếc khăn lụa thêu hoa, vẫy vẫy trên không trung, vừa hát vừa nhảy: “Cái kia hỉ (tin vui) nha, cái kia nhạc (âm nhạc) nha! Cái kia xao (gõ) a! Cái kia đánh!”
(đây là một câu trong bài hát Hỉ nhạc niên hoa – Trần Hồng, m muốn tìm link tiếng việt nhưng mà k có nên cũng k biết edit thế nào cả, các bạn thông cảm nhe~)
Cuối cùng không quên ném mị nhãn về phía Nguyễn Tự Khung: “Tin tưởng sư thúc không có sai! Lựa chọn của sư thúc chính là lựa chọn tốt nhất!”
Nguyễn Tự Khung phì cười, lắc đầu cảm khái: “Mang ngươi xuống núi mới là lựa chọn tuyệt vời nhất đời này của ta.”
Cố Thanh Kiều cố nén nước chua trong dạ dày, trong lòng bi thương vô hạn—-con người quả nhiên đều bị dồn ép, không nghĩ rằng ta cũng có một ngày vô sỉ như vậy.
“Đúng rồi, chiếc vòng tay trên tay ngươi là ai cho?”
Nguyễn Tự Khung đột nhiên mở miệng, con ngươi đen như ẩn dấu núi xanh sâu thẳm.
“…..Một nam nhân.”
Thanh Kiều khẽ hé miệng.
“Hả? Không tiếc tặng thánh vật quan trọng như thế, không biết là một nam nhân như thế nào?”
Giọng điệu không chút để ý, tiếng thoát ra từ khẽ răng.
“Chuyện này sao…..không gạt sư thúc, kỳ thực dựa theo thẩm mỹ quan của heo, hắn cũng cơ bản được coi là hàng thượng hạng.”
Trầm mặc, tiếp đó là tiếng cười của Nguyễn Tự Khung.
“….Quỷ linh tinh! Lại quên hỏi ngươi, vì lấy được vòng tay này, ngươi đã phải trả giá gì?”
Ánh mắt mơ hồ không rõ, nét mặt mềm mại cẩn thận.
“….Con quên rồi.” Thanh Kiều mỉm cười, “Sau khi lấy được vòng tay này, Tiểu Kiều đã quên đi hết những chuyện nên quên.”
Tiếng cười tắc nghẹn.
Nguyễn Tự Khung quay đầu, đồng tử lấp lánh trong suốt, giống như ai đó bóp vỡ từng ngôi từng ngôi sao, tiện tay ném vào trong trong mắt của người, mở mắt là rực rỡ.
“Tiểu Bạch Thái, ngươi phải biết rằng, ta cũng không vô cớ giúp người khác làm việc.”
Hắn thở dài, hai mắt híp lại, giống như là buông xuống những chuyện không quan trọng.
“…..Đệ tử biết.” Thanh Kiều khẽ run cắn môi, móng tay cắm thật sâu vào trong da thịt—–nên tới thì sẽ tới, nên đối mặt trước sau gì cũng phải đối mặt.
“…..Cho nên?” Cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu, đối mặt với kết cục.
“Cho nên, hiện giờ để công bằng, ta muốn kiểm tra mặt của ngươi.”
Nguyễn Tự Khung lẳng lặng đứng yên tại chỗ, mày kiếm thản nhiên, đôi mắt hẹp dài híp lại.
Ánh nắng bóng mây, hắt xuống thành chùm ánh sáng rực rỡ biến hóa thất thường.
Thanh Kiều thở ra một hơi thật dài, phức tạp mà lại giận dữ.
“Ta nói Nguyễn sư thúc, làm người không thể vô sỉ đến mức đó được!” Ngươi còn muốn chiếm tiện nghi của ta? Rõ ràng là đã chiếm rồi mà!
“Không phải vậy!” Nguyễn Tự Khung chỉ cười, “Chiếm tiện nghi gì? Đương nhiên là phải cần ngươi cam tâm tình nguyện rồi.”
Thanh Kiều vỗ ngực: “Lão ngài cứ từ từ mà chờ đi, trừ phi Trường Giang và Hoàng Hà chảy ngược, nếu không đời này ta cũng sẽ không bằng lòng.” Dứt lời lại giương mắt chế nhạo hắn, “Hay là, người cố ý bá vương ngạnh cung?”
“Sao có thể chứ?” Nguyễn Tự Khung tiếp tục cười, mắt cong cong, “Chỉ bằng danh hiệu Tây Lăng Nguyễn Tự Khung, ta cũng sẽ tuyệt không làm như vậy. Hơn nữa, dưa xanh hái không ngọt.”
Thanh Kiều thở phào một hơi, tảng đá lớn trong lòng sắp rơi xuống đất, lại nghe Nguyễn Tự Khung nói: “Cho nên, ta bình thường đều là đến âm thầm.”
Chỉ thấy hắn phẩy tay áo một cái, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cái bàn đá, chống má bắt đầu nhìn trời.
“Thanh~~~ mộc ~~~ kiếm ~~~ Hình~~~ Nhân”
Hắn chăm chú nhìn mây trắng trên trời, chậm rãi phun ra năm chữ này, mỗi từ đều ngâm dài ra, ý tứ hàm xúc sâu xa.
Nước mắt của Thanh Kiều thoáng chốc ào ào lăn ra, dâng trào mãnh liệt.
“Thỉnh an đại hiệp,vâng, ngài cứ việc sờ.” Cô nhắm mắt lại giơ mặt qua, “Ngài muốn sờ thế nào thì sờ như thế, sờ không thích còn có thể véo, chỗ đó mềm mại mà lại co dãn tốt, đảm bảo quân vừa lòng.”
Nào biết Nguyễn Tự Khung lại lâm trận lật lọng: “Ai da, ta đột nhiên không muốn sờ mặt nữa, ta quyết định sờ một chỗ chơi rất thích.”
OH, Aa Megami sama (1)! Master Roshi (2)! Moroboshi Ataru (3)!
Thanh Kiều lấy tay che ngực toàn thân căng lên, nghĩ thầm tên sắc ma này, ngươi nếu dám có động tác hạ lưu nào, ta cũng tuyệt sẽ không nén giận nữa, cùng lắm thì chúng ta đồng quy vu tận!
Nào biết Nguyễn Tự Khung lại bỗng vươn tay tới, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc đen của cô lên.
“Trên dưới toàn thân ngươi, kể ra chỉ có chỗ này đẹp.” hắn cười tủm tỉm nói.
Thân mình Thanh Kiều run lên, nghiêng mặt nhìn hắn.
“….Tiểu Bạch Thái, nếu có ngày ngươi cầm được thanh mộc kiếm Hình Nhân thành công rời khỏi đây.” Năm ngón tay hắn khẽ mở, nhẹ nhàng chải vuốt từng sợi từng sợi tóc mềm mại của cô, “Nghe lời sư thúc, vĩnh viễn đừng trở về.”
Ngữ khí hơi lạnh, có chút rầu rĩ, sầu muộn không thoải mái.
Thanh Kiều chưa từng thấy sư thúc như vậy, không khỏi nhìn hắn thêm một chút.
Nguyễn Tự Khung cười đưa tay, không lộ dấu vết che mắt cô: “—–ta đây là lo cho ngươi, Hình Nhân kiếm một khi bị ngươi mang đi, người của cả Tây Lăng sẽ đuổi giết ngươi. Tiểu Bạch Thái, ngươi trăm triệu lần phải nhớ tìm được động Bạch Thái trước, bằng không sư thúc đến lúc đó cũng lực bất tòng tâm a!”
Không nghe còn tốt, càng nghe càng buồn bực, Thanh Kiều nhất thời hạ bả vai, vẻ mặt hờn dỗi.
Nguyễn Tự Khung chân trước vừa đi, sau lưng đã có người tìm đến cửa.
“Tiểu sư muội, đại sự không tốt!” Thất sư tỷ cầm tay cô, nét mặt kinh hoàng, “Ta vừa mới nghe nói, Kiền Nhất đường có nữ đệ tử lén thành lập liên hợp hội, nói phải đuổi muội ra khỏi Tây Lăng đó!”
“…..Vì sao?” Thanh Kiều hơi giật mình, “Không biết ta đắc tội các nàng chỗ nào?”
“Muội đúng là đồ ngốc!” Thất sư tỷ mắt trợn trắng, dùng sức chọc gáy cô, “Nguyễn sư thúc ba ngày hai bữa tới tìm muội, các nàng đương nhiên là ghen tị rồi!”
Thanh Kiều vừa nghe, không khỏi bi thương dâng trào—–đã bao lâu, bao lâu không gặp được những tình tiết màu hồng như vậy?! Từ khi từ biệt Tể tướng thiên kim Đỗ Nhược Vân ở kinh thành (xem thêm chương 6), cô đã không còn đối mặt với sự khiêu chiến màu hồng phấn như vậy. Với tư cách một thiên Tiểu Bạch văn, đây là không bình thường cỡ nào a! Trừ đám nữ phụ não tàn khóc lóc om sòm đùa giỡn thâm độc ồn ào kia, còn ai có thể vô tư làm nổi bật lên nữ chủ thông minh cao thượng chứ?
Cảm tạ quốc gia, cảm tạ Chính phủ, cảm tạ party và nhân dân, cảm tạ mọi người đã cho tác giả một cơ hội sửa sai như vậy.
Cô mắt hàm lệ nóng, nắm chặt lấy tay sư tỷ nói: “Thất sư tỷ, xin tỷ chuyển lời với các nàng, cứ việc phóng ngựa tới đây đi!”
Vừa dứt lời, liền nghe “Viu~~~” một tiếng, có cái gì đó nện thật mạnh lên song cửa sổ phòng, “Bộp bịch!”
Quay đầu nhìn, thì ra là một quả cà chua phi đến. Hai người không hẹn mà cũng trầm mặc.
“Người còn sống, kiên trì chính là thắng lợi…..”Thất sư tỷ cố lấy dũng khí mở miệng.
Lại nghe một trận binh binh bốp bốp loạn lên nữa, trên cửa sổ lại thêm thật nhiều vật thể bay bất minh, muôn hồng nghìn tía, cỡ nào xinh đẹp.
“…..Cũng phải học cách buông tay vào thời điểm thích hợp…..” Thất sư tỷ tức khắc sửa miệng, mặt lộ vẻ tuyệt vọng.
“Đừng sợ đừng sợ.” Thanh Kiều khoát tay, tiếng nói ôn hòa, “Muội tự có cách.”
Chỉ thấy Tiểu sư muội chậm rãi đi đến trước bàn sách, ống tay áo nhẹ nhàng trải lên giấy Tuyên Thành, cầm bút lên, vững như núi Thái Sơn bắt đầu luyện thư pháp.
“Muốn ta tức giận sao? Hứ~~~ta cứ không tức giận đấy.”
Cô vừa viết vừa thi thào nói nhỏ, cuối cùng dừng bút mỉm cười: “Đến, sư tỷ, làm phiền tỷ giúp muội treo cái này lên cửa đi.”
Thất sư tỷ nhận lấy nhìn, trên giấy viết to chín chữ Khải tinh tế ngay ngắn—–
“Hoan ngênh tất cả vật thể ném tự do”
—————–đường phân cách vật bị ném tỏ vẻ thụ sủng nhược kinh————–
Ngày mùa hè nắng chói chang, khiến người ta muốn ngủ.
Khi Cố Thanh Kiều bị người dựng dậy từ tháp trúc, vẫn nửa mơ nửa tỉnh.
“Tiểu sư muội, muội còn chưa thu thập đồ đạc?” Bên tai mơ hồ truyền đến tiếng nói của Tam sư tỷ, “Còn nửa canh giờ nữa là khởi hành xuống núi rồi!”
“A……..” Thanh Kiều ngáp một cái thật to, “Nhanh vậy sao? Ta còn nghĩ chưởng môn sẽ vì lần xuống núi này mà mở một đại hội tuyển tú chứ…..”
“Phi!” Tam sư tỷ vỗ tiểu PP mềm mại của cô, mạnh mẽ tha cô xuống giường, “Cái gì mà đại hội tuyển tú? Muội cho rằng chưởng môn tuyển phi à? Còn không mau đi thu dọn đồ đạc cho ta?!”
Vừa pha trò vừa xếp quần áo, trong đầu Thanh Kiều một màn hỗn độn.
——là hôm nay xuất phát sao?
——sư tỷ nói là hôm nay, thì là hôm nay đi…………
——nhưng nói lại,