Đêm mười lăm, mặt trăng tròn vành vạnh.
Ngân hà thật dài chảy khắp vòm trời, ánh sáng rực rỡ trước mắt, sao sáng lấp lánh.
“Đại thúc, người nói con có thể rút kiếm ra hay không?”
Thanh Kiều ngồi bên cạnh cửa sổ, nghiêng đầu nhìn ánh trăng.
“Sao, không tin tưởng bản thân sao?”
Nguyễn Tự Khung đang sắp xếp bọc đồ thiết yếu để mai lên núi, cũng không quay đầu lại.
“……Không phải, dựa theo định luật quán tính, chín mươi chín phần trăm ta là chủ nhân của cái bảo kiếm bỏ đi kia, nhưng….”
Cô thở dài, tựa đầu lên đầu gối: “Đại thúc, người cảm thấy ta thật sự có thể về nhà sao?”
“Sao lại hỏi ta?” Nguyễn Tự Khung cẩn thận buộc chắc bọc đồ, nâng mắt cười, “Ta chỉ đáp ứng giúp ngươi tìm kiếm, chuyện khác quản không nổi.”
“Tứ linh quả thật có ma lực lớn như vậy?” Thanh Kiều nghiêng mặt, lẩm bẩm tự nói, “Chắc chắn có thể thực hiện tâm nguyện sao?”
“……Đã là thần khí mọi người cạnh tranh cướp đoạt từ xưa đến nay, tất có chỗ nổi bật.” Nguyễn Tự Khung cẩn thận đáp.
“Nếu đúng là có chỗ nổi bật, vậy ta đeo cái đồ vật ngu ngốc này, mà sao chưa từng gặp may?!” Thanh Kiều không cho là đúng bĩu miệng, đưa cổ tay lên rung rung.
Đinh đang, đinh đang, Cửu chuyển thanh âm linh dưới ánh trăng nhẹ nhàng rung động, ánh sáng lướt qua bay múa như bướm.
Nguyễn Tự Khung ảm đạm cười: “Có lẽ, chỉ là thời điểm chưa tới.”
“Aiz….” Thanh Kiều đưa tay vòng quanh đầu gối lại, “Ta chờ lâu như vậy, ngày tốt giờ lành a, các ngươi rốt cuộc là khi nào thì mới bằng lòng giá lâm?”
Nguyễn Tự Khung nhếch môi không nói, vỗ vỗ bả vai cô.
“Aiz, đại thúc, ngươi vừa mới nói, tứ linh là thần khí đúng không?” Thanh Kiều chợt nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn hắn.
“Ừm.”
“Nó chắc chắn có thể thực hiện được nguyện vọng của ta?”
“Có lẽ vậy.”
“Vậy, ngươi nói ta tập hợp chúng, cầu nguyện để Bao sư huynh trở về được không?”
Dưới bóng đêm, cô gái tha thiết nhìn hắn, một đôi mắt đen láy sáng như sao.
Nguyễn Tự Khung ngẩn ra, hoàn toàn ngây dại.
“Hoặc là….có thể cầu nguyện để mấy người Lý sư tỉ bọn họ đều sống lại….”
Thanh Kiều thấy thần sắc hắn kì dị, không khỏi có chút lo lắng: “Hay là nói, một lần chỉ có thể cứu sống một người?”
Nguyễn Tự Khung trầm mặc một chút, thần sắc mau chóng hồi phục như thường.
“Sao? Ngươi vì về nhà mà chịu nhiều khổ cực như vậy, sao bây giờ lại bằng lòng buông tay?” Hắn nhìn cô, trong giọng nói có mấy phần thăm dò.
“…….Ta không biết.” Thanh Kiều có vẻ cực kỳ buồn rầu phiền muộn, dứt khoát vùi mặt vào đầu gối, “Không biết không biết thật sự không biết…..Cho nên mới hỏi ngươi nha!”
“Vậy ngươi nói xem, vì sao lại muốn xoay chuyển tính mệnh của Bao Toàn Tài?” Nguyễn Tự Khung nhìn cô thật sâu.
“Bao sư huynh…..Tóm lại là vì ta mà chết, ta có lỗi với hắn.” Trong câu trả lời của Thanh Kiều có một chút cô đơn.
“Cho nên, ngươi định dùng nguyện vọng của bản thân để đổi lại mệnh của Toàn Tài, bởi vì ngươi không muốn có lỗi với hắn?”
“……Kỳ thật ta cũng không thánh thiện như vậy.” Thanh Kiều thở dài một hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngẩng lên, “Ta chỉ là rất mâu thuẫn….Dù sao hại chết Bao sư huynh, về đến nhà ta cũng sẽ áy náy…..Ta vừa muốn về nhà, vừa muốn trong lòng an ổn…..Ta rất ích kỉ…..Nhưng nơi này quả thực đáng sợ, cũng không phải là nơi đáng để ta lưu luyến……..”
Nguyễn Tự Khung hạ ánh mắt, rơi vào trầm mặc.
“…….Nhưng chuyện tới bây giờ, ta cảm thấy, ở lại cũng không phải không được.”
Thanh Kiều bỗng ngẩng đầu mỉm cười, trong mắt có ánh lệ.
“Đến lúc đó cầu nguyện cho Bao sư huynh trở về, cưới vợ sinh con, vây quanh ta gọi ta là mẹ nuôi, ta mỗi ngày đi theo ngươi luyện kiếm tập võ, rảnh rỗi thì đấu võ mồm với Tứ Phong chưởng môn, cuộc đời này cứ như vậy trôi qua, cũng rất tốt….”
Đầu mày Nguyễn Tự Khung nhíu lại, vẫn không mở miệng.
“….ai da, còn sống là vì cái gì chứ? Không phải là mưu cầu hạnh phúc sao?”
Thanh Kiều lười biếng duỗi tay chân, bộp một tiếng nằm lên ván giường, cả khuôn mặt đều ẩn vào bóng tối.
“Có lẽ trở về, tất cả trong nhà đều thay đổi, còn không bằng ta ở trên núi Tây Lăng này xem Bao sư huynh quản giáo trẻ con!”
“……..Ngươi thực sự bỏ được?” Tiếng Nguyễn Tự Khung từ đỉnh đầu truyền đến, trầm thấp.
“Aiz, nói không chừng, có lẽ đúng đến lúc cầu nguyện, ta lại nói ‘ta muốn về nhà’.” Ngữ điệu Thanh Kiều có vẻ rất nhẹ nhàng, “Chỉ cần các ngươi đừng đối xử với ta quá xấu xa, thì ta còn có thể chịu được.”
Cô trở mình, nhẹ nhàng kéo lấy vạt áo Nguyễn Tự Khung, trong giọng nói có một chút căng thẳng không dễ phát hiện: “Đại thúc, ngươi nói ta nên ở lại không?”
“……Ngươi rốt cuộc có biết tứ linh là thứ gì không?”
Nguyễn Tự Khung rất bình tĩnh, từng chút từng chút rút lại vạt áo từ trong tay cô.
“Không Không đại sư chỉ nói, ta tìm được tứ linh là có thể về nhà.” Thanh Kiều buông tay ra, tùy tiện quay bụng hướng lên trời, “Ta cũng không biết tứ linh là những vật gì.”
“Kỳ thật, tứ linh cũng không phải là pháp bảo cầu nguyện.” Nguyễn Tự Khung nhướng đuôi mày, “Chúng không phải vạn năng.”
“Cái gì?!” Thanh Kiều hét lên một tiếng cấp tốc bắn từ trên giường dậy, “Cái lão lừa ngốc Không Không kia, lại dám gạt ta?!”
“Ông ấy không lừa ngươi.” Nguyễn Tự Khung vỗ vỗ lưng cô, ôn hòa trấn an, “Tứ linh thật sự có thể khiến cô về nhà.”
“——bởi vì tập hợp đủ tứ linh, thì có thể mở ra cánh cửa thời không, tứ linh là chìa khóa thời không.”
Buổi nói chuyện hờ hững, đã có sức mạnh kinh thiên động địa.
“……Ngài là xuyên tới sao?” Thanh Kiều trừng mắt, nhìn chằm chặp Nguyễn Tự Khung, “Sao ngươi biết khái niệm thời không này? Ngươi xuyên tới sao? Xuyên tới sao?”
Cô vừa nói vừa bóp cổ Nguyễn Tự Khung, lửa giận ngút trời.
“Ngươi lại dám gạt ta?! Cùng là người xuyên qua thiên nhai, ngươi lừa ta thật kĩ!”
“Khụ khụ…..” Nguyễn Tự Khung vừa lui về phía sau vừa giãy dụa, “Ta không lừa ngươi……Truyền thuyết bốn chữ ‘chìa khóa thời không’ được khắc trên tứ linh, không tin ngươi xem xem….”
Thanh Kiều lập tức buông tay, bắt đầu xem xét cửu chuyển thanh âm linh.
Tìm a tìm, tìm a tìm, con mắt tìm đến sắp mù cũng không phát hiện nửa chữ. Mắt thấy Tiểu Kiều lại muốn phát hỏa, Nguyễn Tự Khung nhanh chóng săn sóc đưa tới một chiếc thấu kính thủy tinh. (tác giả: đừng hỏi tác giả hắn lấy ra từ đâu, nghiệp vụ cần mà thôi.)
Dưới sự trợ giúp của thấu kính thủy tinh, cuối cùng Cố Thanh Kiều cũng nhìn thấy trong thành cái chuông thứ tư của Cửu chuyển thanh âm linh có chữ “chìa khóa” cực kỳ mơ hồ.
“—-đệch!” Thanh Kiều hoàn toàn nổi giận, “Đây không phải là đùa giỡn người ta sao? ! Là ai ăn no rửng mỡ dùng kỹ thuật khắc chữ nhỏ ở trong này hả?!”
“Dù sao đi nữa, đây cũng chứng tỏ chiếc vòng tay trên tay ngươi là thật.” Nguyễn Tự Khung thở ra một hơi, “Vãng hảo xử tưởng, vãng hảo xử tưởng.”
Vãng hảo xử tưởng: hãy nghĩ về những chiều hướng tốt đẹp hơn.
“Thì ra tứ linh cũng không thể thực hiện được mọi nguyện vọng…..” Thanh Kiều ngã về lại giường, than vãn một câu.
Tứ linh chỉ là cái máy xuyên qua thời không mà thôi, giống như Nguyệt quang bảo hạp trong Đại thoại Tây Du. Mà còn chưa biết tính năng có ổn định hay không, lúc xuyên có bị xuyên quá đà hay không? (Nguyệt quang bảo hạp là 1 bảo bối có thể quay ngược thời gian)
“……Cho nên, ngươi phải cân nhắc rõ ràng, muốn cứu mạng Bao sư huynh, hay là muốn về nhà?”
Nguyễn Tự Khung vươn tay, nhẹ nhàng vén sợi tóc trên gò má cô sang bên.
“Nếu có thể, đương nhiên là lựa chọn chưa từng đến nơi này cho tới giờ.” Thanh Kiều khép hai mắt, vẻ mặt mỏi mệt, “Như vậy, Bao sư huynh sẽ không chết, cha ta sẽ không bị bắt, Đoạn vương gia cũng sẽ không…..Tóm lại tất cả mọi chuyện, đều sẽ không xảy ra.”
Nguyễn Tự Khung lẳng lặng chăm chú nhìn cô, không nói gì.
“Đúng rồi, nếu ta đi rồi, các ngươi sẽ nhớ ta sao?” Thanh Kiều bỗng nhiên lại mở to mắt, “Hay là bởi tất cả đều chưa xảy ra, nên các ngươi sẽ không biết sự tồn tại của ta?”
“Chỉ sợ…….chính là vế sau.” Nguyễn Tự Khung mỉm cười, bộ dáng vân đạm phong thanh.
Thanh Kiều ngẩn ra, cũng nhếch khóe miệng theo: “Vậy sao……cũng tốt.”
Tuy rằng cô chẳng hề biết, rốt cuộc là tốt chỗ nào.
Tất cả lại chìm vào yên tĩnh, chỉ còn tiếng kêu thấp trầm của côn trùng ngoài cửa sổ.
“Đại thúc, ngươi nói gì đó đi!”
“Nói cái gì?”
“Nói quá khứ của ngươi đi, vì sao lại có khúc mắc với kỹ viện vậy?”
“…..Rất lâu trước kia, ta có một sư muội, vì tai nạn mà chết ở đó…..”
“A! Thì ra ngươi thích nàng ấy?”
“Không phải ta, là lão Thất thích nàng ấy, chính là cái người điểm canh lần trước ta đưa ngươi đi gặp đó…..”
“A…..Tống gù a….”
“Ừm, coi như là một câu chuyện cũ bi thảm phong hoa tuyết nguyệt…..”
“Đại thúc, ngươi biết không, trước kia ta ở quê nhà, cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy ngân hà đâu!”
“Ngân hà?”
“Chính là cái dải phát sáng trên bầu trời đó.”
“Vậy sao……Sao lại thế, không phải mỗi đêm mùa hạ đều có thể nhìn thấy sao?”
“Ở chỗ ta, không khí ô nhiễm……Aiz, có nói cũng như không.”
“……..A.”
“Đại thúc, ngân hà thật đẹp mắt a, không biết về sau, ta còn có thể nhìn thấy nữa hay không?”
“………Chắc là sẽ.”
“Đại thúc!”
“Hử?”
“Có muỗi……”
“Ngứa hả? Ngứa thì tự gãi.”
“Không phải……..Vì sao ngươi không dùng bàn tay nhanh nhẹn đó diệt muỗi hả? Rất nhiều cao thủ đều bắt ruồi như vậy…….”
“Mệt, tốn sức.”
“Đại thúc!”
“Hả?”
“Ngươi có thể đi qua kia chút không? Ta muốn đi ngủ…….”
“A, vậy vệ sinh cá nhân rồi ngủ đi.”
“Đại thúc!”
“Hở?”
“……..Sao ngươi còn đứng trong phòng ta hả?”
“A…..Ta chỉ là đang ngắm sao…..ngân hà thật là đẹp mắt a…….”
———–đường phân cách tác giả bi ai ngỏ lời kỳ thật cô ấy cũng chưa từng nhìn thấy ngân hà—————-
Cho dù nghĩ nghìn lần vạn lần, Thanh Kiều cũng không nghĩ là, đi qua chín cái động kín lại là một con đường thế này.
Bức tường xám trắng thật dài, đan đầy những dây thường xuân rậm rạp, sóng biếc ngược chiều, nhấp nhô theo gió; con đường nhỏ quanh co uốn lượn, giống như một cái đai ngọc đi thông tới những đám mây, dưới ánh mặt trời lóng lánh màu vàng rực rỡ.
“Thật xinh đẹp……..” Thanh Kiều nhìn đến ngây người.
“Hả? Ngươi cho là con đường như thế nào?” Nguyễn Tự Khung đứng bên cạnh cười.
“Ta vốn tưởng rằng toàn là lầy lội, đầy ắp bụi gai, dọc theo đường đi có cạm bẫy và rồng phun lửa…….”
Thanh Kiều nhìn cái cửa động như ẩn như hiện trên đỉnh núi kia, nghiêm mặt thì thào tự nói.
“Hừ, nếu là người được cho phép đi vào nơi này, há là bụi gai và cạm bẫy có thể ngăn được sao?”
Trương Tứ Phong bỗng từ bên kia nhảy ra, vẻ mặt giễu cợt.
“Tây Lăng phái từ trước tới nay chỉ có chưởng môn và người kế nhiệm chưởng môn có thể đi đường này, tiểu nha đầu, quá hời cho ngươi!”
“……Ta cũng không thèm làm chưởng môn!” Thanh Kiều tức giận trừng ông ta một cái, “Hôm nay nhất định rút được kiếm ra cho ông xem!”
“Hừ—-“ Trương Tứ Phong cười lạnh một tiếng, nghênh ngang đi lên phía trước, quăng cô ra xa phía sau.
“Khoác lác cũng phải nói nhỏ a!” Ông ta cười vang, mặt mày tràn đầy gian xảo, “Ngươi có thể vào động hay không còn khó nói đó!”
Thanh Kiều đang muốn phản bác, lại bị Nguyễn Tự Khung nhẹ nhàng vỗ bả vai.
Nhận được ánh mắt ra hiệu, cô đành phải ngoan ngoãn câm miệng, cúi đầu đuổi theo.
Cuối cùng cũng tới đỉnh núi, trời quanh mây tạnh, tùng xanh sương trắng, cũng có một phen hương vị tiêu sái tiên cảnh dao trì.
“Sư thúc, ngươi xem ngươi xem! Mây ở dưới chân chúng ta!”
Thanh Kiều nhìn biển mây cuồn cuộn ven đường, hưng phấn loi choi chạy nhảy.
“—-đúng là chưa thấy chuyện đời!” Trương Tứ Phong ở một bên căm giận bình luận, “Vừa nhìn đã biết là không biết khinh công!”
“A! Đây là cái gì!” Thanh Kiều