Ngày Lý Sở lên đường ra Bắc.
Hậu viện Lý gia chong đèn sáng rực từ đầu canh tư, lần này nam chủ nhân đi không rõ bao giờ mới về, vì vậy phải chuẩn bị thật đầy đủ, quần áo vớ giày dùng bốn mùa, tay nải chăn đệm, vật dụng sinh hoạt hằng ngày, từ thứ lớn như xe ngựa đao kiếm cho đến nhỏ như nhẫn ngọc đều phải phân loại đặt trong từng rương một, có tổng cộng ba chiếc xe, ngoài ra còn nhiều quà quê gửi tặng thượng cấp và đồng liêu, lại chất đầy hai chiếc xe.
Hơn nữa, Tiểu Thất còn dặn Hồng Phất chuẩn bị áo cơm đồ dùng cho mấy người Chu Thành, không phải nàng định hối lộ người bên cạnh hắn mà đấy là những việc cơ bản của nữ giới chốn hậu viện, bình thường ở Ngô gia, giúp lão gia chuẩn bị hành lý cũng làm thế.
Đến đầu canh năm, tiền viện tới báo đã chuẩn bị xong xe ngựa, Lý Sở chào tạm biệt Vương ma ma, lại dặn Tiểu Thất phải chăm sóc bà ấy nhiều vào, rồi sau đó mới sải bước đi ra ngoài.
Một già một trẻ đứng trước cửa thùy hoa, sau lưng là nửa sân nha hoàn bà tử, trông cảnh đúng là chia tay đầy bịn rịn.
Mãi tới khi bóng lưng hắn biến mất ở đầu đường, mọi người mới phân tán.
Tiểu Thất đỡ Vương ma ma định đưa bà về phòng, xuân hàn trời lạnh, hơn nửa đêm bà cụ đã phải dậy sớm bận trước bận sau, cũng thực làm khó bà.
Hai người vừa rẽ vào con ngõ ở Tùng Bách viện thì nghe thấy phía sau có người đuổi theo.
“Ma ma, nương tử, ở Đông phủ truyền tin tới, nói đầu trưa mai sẽ vào kinh.” Người đến là bà Tạ.
Vương ma ma nghe thế thì ngẩn người, ngay đến Tiểu Thất ở bên cạnh cũng sững sờ, trong thoáng chốc chưa tải nổi Đông phủ là ai, sau đó mới sực nhớ ra, ý bẩm gia chủ ở Tần Xuyên đã đến.
Nơi bọn họ ở bây giờ chỉ là viện phụ của Lý trạch, còn Lý trạch thực sự to hơn nơi này nhiều, đó mới là phủ đệ của Lý gia Tần Xuyên tại kinh thành, bình thường bỏ trống, vì người nhà họ Lý chủ yếu đều ở Tần Xuyên.
“Nhanh, nhanh gọi tướng quân lại.” Vương ma ma lập tức sai người đuổi theo Lý Sở, gia chủ đến, nếu lúc này hắn đi thì khác gì không nể mặt người ta, có gì cũng phải tiếp đón xong rồi mới hẵng đi.
“Ma ma chớ sốt ruột, tin là đưa đến tay tướng quân, nghe nói lần này Trưởng công tử dẫn đội ngũ, vừa nãy tướng quân đã cho người đi đón, dặn ta đến báo lại với ma ma, phải cho thêm người sang Đông phủ quét tước.”
“Đúng rồi, nhân lúc người trong viện còn chưa đi hết thì gọi tất cả tới Trúc Khê các, ta cũng sang ngay.” Vương ma ma có vẻ sốt ruột, khoanh hai tay lại, chân mày nhíu chặt, một lúc sau mới kéo Tiểu Thất đến Trúc Khê các.
Nhờ có Tiểu Thất ở bên góp ý nên đến giờ ăn sáng, Vương ma ma đã bố trí xong. Hậu viện có mấy chục người mà chỉ giữ lại ba bốn người phục vụ, còn lại được phái đến Đông phủ quét dọn, ngay tới Thanh Liên và Hồng Phất cũng không thể may mắn trốnthoát.
Bữa trưa và tối ăn ở viện Tùng Bách của Vương ma ma, thứ nhất là ít người, thứ hai là ma ma muốn nói cho Tiểu Thất biết những người ở Lý gia.
Lý thị Tần Xuyên cũng giống Mạc gia Trường Ninh, cùng là đại gia tộc trải dài trăm năm. Lý thị có xuất thân từ vương tộc, gia thế cao quý, hiện tại đứng đầu gia tộc là Lý Đạo Cần – đời Lý thị thứ hai mươi bảy, em trai ruột của ông nội Lý Sở. Vì ông nội Lý Sở qua đời sớm nên vị trí chủ nhà mới đến lượt Lý Đạo Cần. Dưới gối Lý Đạo Cần có một nam hai nữ, hai người con gái đều gả vào họ hàng vương thất, con trai cũng cưới vợ danh môn vọng tộc nhưng chỉ có hai người cháu trai, một là Trưởng công tử Lý Hạ, người còn lại là thứ xuất Tam công tử Lý Húc. Vì con cháu ngày một thưa thớt, Lý Đạo Cần rất coi trọng con trai cháu trai của người anh đã mất, mà bên đó chỉ có một mạch, đến đời Lý Sở cũng chỉ có mình hắn là nam, cha Lý Sở đã tử trận trong trận Tây Bắc giành lại Tây Lư năm xưa, mẹ hắn uất ức đổ bệnh, không lâu sau bệnh nặng qua đời, Lý Đạo Cần lập tức đón cháu trai đến, nuôi dạy cùng cháu ruột nhà mình, nên dù Lý Sở không phải thuộc mạch chính nhưng cũng là người trong tộc, cũng có địa vị ở Tần Xuyên, chỉ là về sau hắn trở nên ương ngạnh, không quá gần gũi với bọn họ.
Nói rõ về quan hệ mấy đời nhà họ Lý, Vương ma ma lại kể đến hậu viện.
Thê thiếp nhà giàu tất nhiên chẳng ít, như cha của Lý Sở có hai di nương.
Bản thân Lý Sở cũng là một thê một thiếp thì nói gì đến những anh em chú bác kia.
Trưởng công tử Lý Hạ có một thê ba thiếp, bên dưới có ba gái một trai, chính thê sinh hai cô con gái, Phàn di nương sinh một gái một trai, ngoài ra có hai thị thiếp chưa sinh nở.
Tam công tử Lý Húc một thê hai thiếp, dưới có ba trai một gái, chính thê sinh hai trai một gái, thị sinh một trai, một người thiếp khác đến nay vẫn chưa sinh.
Lên kinh lần này là cả nhà trưởng công tử Lý Hạ cùng thê thiếp của tam công tử Lý Húc, ngoài ra còn có hai cô con gái của Lý gia, một người là thất cô nương Lý Lan Nhược – em gái ruột của Lý Hạ, một người khác là bát cô nương Lý Hề Nhược – em gái ruột của Lý Húc.
Mục đích lên kinh lần này là để tiễn hai cô gái nhà họ Lý xuất giá, nghe nói hôn sự chỉ mới định gần đây, thành thân cũng thật đột ngột – theo Tiểu Thất đoán, có thể có liên quan đến chuyện tai họa ở kinh thành lần trước.
Đầu mối trên bàn cờ chính trị luôn tìm thấy ở hậu viện.
***
Đến trưa ngày hôm sau, giờ Tỵ một khắc, đại đội ngũ Lý gia đã tới.
Ba chữ “bận ngập đầu” chưa đủ để hình dung trạng thái của Tiểu Thất, phải làm lễ với các thím các em chồng, lại phải tặng quà ra mắt cho các cháu nhỏ, sau đó là nhận lễ gặp mặt của hai chị dâu, thêm nữa lần này kéo đến một đống họ hàng, chỉ mỗi việc nhớ mặt điểm tên thôi cũng khiến nàng cảm thấy não mình không đủ sức chứa.
Mà đó vẫn mới là chuyện nhỏ, quan trọng hơn là ở cuối, thân là tiểu bối ắt phải bố trí nơi ăn chốn ngủ cho các nàng đâu ra đấy, không được trọng bên này nhẹ bên kia, thay phiên phục vụ mấy viện liên tục, cuối cùng còn phải tiếp ăn tiếp chuyện, mà tiếp ăn tiếp chuyện tức là nàng phục vụ người ta ăn, nghe nhà người ta nói chuyện, cũng đành chịu, nàng bối phận nhỏ, phân vị lại còn thấp.
“Ta còn bảo sao Diên Sơ cứng đầu thế, thì ra là có mỹ nhân như họa bậc này kia mà.” Phàn nương tử là di nương của Trưởng công tử Lý Hạ, dưới gối có một nam một nữ, nhất là khi con trai còn là con nối dõi duy nhất hiện tại của Lý Hạ, nhìn thái độ của người xung quanh với nàng ta là có thể nhận ra, xem chừng là người rất được sủng ái, diện mạo cũng yêu kiều thướt tha, lại khéo ăn khéo nói, trong các nữ quyến thì nàng ta là người nói nhiều nhất.
“Còn không phải sao, Tam ca của cậu ấy còn khiến ta bận rộn cả lên đây này.” Tiếp lời là Triệu thị – phu nhân của tam công tử Lý Húc, “Đại tẩu à, xem ra hai ta đã uổng công rồi.” Câu này là nói với Mai thị – phu nhân của trưởng công tử Lý Hạ.
Sau khi Triệu thị, Mai thị biết Ngô Thành Quân qua đời thì rất nôn nóng muốn gả cô nương ở nhà mẹ đẻ mình cho Lý Sở, thế mà Ngô gia lại còn giữ lại nước đi này.
Mai thị mỉm cười gật đầu, mắt phượng hé mở, đánh giá Tiểu Thất ngồi bên dưới, quan sát xong lại liếc nhìn Phàn di nương bên cạnh, nghĩ bụng nha đầu này có dáng dấp như vậy, lại nhìn phong cách làm việc hôm nay, nàng ta chỉ mới đến mà lại có thể chăm sóc từng người một cho cả gia đình đông đảo như vậy, e không phải là Phàn di nương thứ hai, tương lai có khi khéo cũng thành chủ mẫu phòng năm (Lý Sở xếp thứ năm trong nhà), cũng chẳng hay cô em họ ở nhà ngoại nàng ta có thể đối chọi được với chủ nhân như vậy không.
Mấy chị em đang tán gẫu thì bỗng một tiểu nha đầu mặc áo kép màu hồng đào vén rèm vào thưa, nói rằng Ngũ công tử phái người đến vấn an các tẩu, nhân tiện mời Ngô nương tử quay về Tây phủ một chuyến, Lưu