Tiểu Thất là người rất dễ thoái chí, chẳng hạn như lúc mới đến thế giới này nàng từng rất phẫn nộ, có phản kháng, song cuối cùng lại phát hiện vô dụng, suýt nữa uất ức thành bệnh, thậm chí muốn tìm đến cái chết —— nàng không thích ứng nổi với cuộc sống và không chịu nổi chế độ giai cấp ở nơi này, nhưng một hôm nào đó Nguyên Nhâm lại thần bí lôi ra một chiếc túi dầu ở trong ngực đưa cho nàng, gói bên trong là hai miếng bánh mật… Tiểu Thất cũng là người rất dễ vui vẻ, dù chỉ vì hai miếng bánh mật.
Vị sếp nữ không đáng tin cậy ở kiếp trước từng dạy nàng một đạo lý —— không ai biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra và sẽ đi được đến đâu, điều duy nhất ta có thể làm là tiếp tục tiến về phía trước, chẳng phải cuộc sống là như vậy sao?
Từ Ngô phủ cho đến Lý phủ, từ đại nha đầu cho đến tiểu thị thiếp, Tiểu Thất cũng không biết rốt cuộc mình sẽ đi đến bước nào ở thế giới này, nhưng nếu vẫn luôn mang theo hy vọng tiến về phía trước, liệu rằng có thể tìm được điều nàng hằng mong?
Chỉ là thỉnh thoảng gặp chút chuyện và ít người khiến người ta hâm mộ, nàng vẫn sẽ thấy xót xa, ví dụ như cảnh cưới gả của hai vị tiểu thư nhà họ Lý, thực đúng với câu mười dặm hồng trang, còn mình ngay tới chiếc váy cưới cũng chẳng có, đâu phải chỉ chút khác biệt nhỏ, nên thấy bùi ngùi cũng là điều dễ thấu. Cảm xúc chưa dồn nén đến mức trả thù xã hội là coi như nhân cách nàng có sức hút lắm rồi.
“Ma ma cho nô tỳ đến hỏi nương tử đã khỏe hơn chưa, nếu đã khỏe thì nên cho người dọn dẹp vườn sau thôi, lỡ người ở Đông phủ có đến thì cũng tiện có chỗ dim mát nghỉ chân uống trà.” Từ khi bị Hồng Phất nói kháy, đây là lần đầu tiên Mai Linh bước vào Lan Thảo đường lần nữa.
Tiểu Thất ngồi trong phòng, không buồn để tâm đến nàng ta, vất vả lắm mới xong được hôn sự của hai đại tiểu thư Đông phủ, người ngợm rã rời nằm trên giường nghỉ hai ngày vẫn chưa đủ, thế mà lại còn có chuyện đến.
“Làm phiền cô nương về bẩm báo lại, chiều hôm qua nương tử đã để bà Tạ nhận đối bài thu xếp rồi, hôm nay còn phải đến Trang vương phủ tiếp chuyện với các vị phu nhân nguyên ngày, chỉ vừa mới về, ho rất dữ, sợ ma ma lo lắng nên không cho mời đại phu, mới uống hai viên thuốc rồi đi ngủ.” Bình thường Hồng Phất không hay nhiều lời, chỉ là mỗi lần gặp Mai Linh là lại như gà chọi, không biết trước kia có oán thù gì không, hỏi thì nàng không nói, nhưng gặp mặt là lại xỉa xói nhau.
“Nếu nương tử không khỏe thì nô tỳ không làm phiền nữa.” Mai Linh nói vọng vào trong phòng, lại vẫy tay gọi Mai Hương bảo về.
Mai Hương đang trò chuyện vui vẻ với Thanh Liên, cả hai bằng tuổi nhau, tính cách cũng gần giống nhau nên đã sớm trở nên thân thiết, hở tí là lại chia sẻ đồ ăn có được, thời gian trước vì lo liệu hôn sự ở Đông phủ nên đã một thời gian chưa gặp nhau, đến nay mới có cơ hội, sao có thể nói đi là đi được, “Mai Linh tỷ tỷ đi trước đi, lát nữa ta tự về.”
“Còn chưa ăn tối mà chỉ mải chơi, để xem tối nay muội có than đói không.” Mai Linh mắng.
“Ta ăn chung với Thanh Liên, Lan Thảo đường cũng không thiếu chút đó đâu.” Mai Hương cười nói, cả phủ này có ai không biết, từ khi tướng quân vào ở Lan Thảo đường thì tiền cơm nước ở Mai viện ngày trước cũng đi theo mà đến, có nguyên liệu tươi ngon gì cũng đưa sang đây trước, Thanh Liên lại có tài nấu nướng, bảo nàng ở đây ăn cả ngày cũng được.
Mai Linh lườm cái kẻ không tiền đồ đó rồi không nói gì thêm, xoay người đi ra ngoài, lúc đi ngang qua phòng bếp, đúng lúc có một bà tử bưng canh nóng vào phòng, vì không để ý nên hai người va vào nhau, bà tử thấy là nàng thì vội vàng nhận lỗi. Không người già nào trong phủ là không biết thân phận của Mai Linh, nàng ta là người mà ma ma dịnh đưa vào phòng tướng quân, chẳng qua do Ngô nương tử đến nên không tiện để nàng ta vào phòng hầu hạ mà thôi.
“Nương tử đã nghỉ rồi mà giờ mới đem đến, các bà trong nhà ngày càng mất quy củ nhỉ, ở cạnh ma ma mà còn dám làm biếng? Hay xem thường nương tử mới đến?” Mai Linh vỗ vào chỗ bị đụng trên tay áo.
“Cô nương cứ thích nói đùa, có cho tôi một trăm lá gan cũng không dám làm bậy, thứ này không phải đưa nương tử. Mấy hôm nay nương tử không khỏe, Thanh Liên cô nương bèn hầm canh vịt nấu măng, nương tử ăn xong đi nghỉ rồi, còn đây là cho hai cô nương chưa ăn ở trong phòng.” Bà tử cười nói.
Mai Linh nhìn bát canh trong tay bà ta, đoạn khựng lại song cũng không nói năng, nhấc chân rời đi.
Bà tử nhìn bóng lưng nàng biến mất, lắc đầu.
***
Mai Linh quay về Tùng Bách viện, hai tiểu nha đầu quét sân thấy nàng vào thì vội vã đi tới vén rèm giúp nàng.
Mai Linh là người Vương ma ma dẫn đến từ Tần Xuyên, địa vị ở hậu viện cao hơn so với người khác, cộng thêm nàng ta từng được định sẽ sung phòng cho tướng quân nên bọn nha đầu càng nể nàng ta hơn, đặc biệt là những người vẩy nước quét sân ngoài nhà, có ai không muốn vào trong phòng phục vụ? Chưa nói đến chuyện tiền tháng được gấp đôi mà mức ăn uống cũng được giống chủ nhà.
“Ma ma.” Mai Linh vừa đi vào thì gặp Vương ma ma đang ăn tối, tự giác đi tới hầu hạ, thấy trên bàn chỉ có một chén cháo và hai đĩa rau thì sẵng giọng, “Sao lại đạm bạc thế này? Dạo này vất vả, ngày nào cũng ăn uống thế này thì sao chịu nổi, không lẽ đám người ở phòng bếp làm biếng.”
Vương ma ma cười, “Không liên quan đến bọn họ, ta giờ lớn tuổi, ăn nhiều đồ mặn khó chịu, cháo này rất được, là nha đầu ở Lan Thảo đường dạy người làm, nói là Ngô lão thái thái thường dùng, ta ăn thấy cũng không tệ, không bị nghẹn, còn tốt cho tiêu hóa.”
Mai Linh ngại ngùng cười, không nói gì thêm.
“Sao rồi, nha đầu kia về chưa?” Vừa rồi bà để nàng ta đến Lan Thảo đường hỏi nha đầu kia như thế nào, mấy ngày nay bận ở Đông phủ thực sự mệt lả, lại chịu lạnh, mời hai lần đại phu, tuổi còn trẻ không nên hành hạ bản thân quá.
“Đã về rồi ạ, lúc con đến thì nàng đã ngủ.” Nhận lấy ấm trà tiểu nha đầu đưa tới, nàng ta đem đến rót ra cốc.
“Nghỉ sớm thế à? Đã ăn tối chưa?” Đừng nói là lại đổ bệnh.
“Nói là đã ăn rồi, ở sân sau mới đào măng, ở chỗ chúng ta muốn mà còn không có, bên kia lại nấu canh măng, Mai Hương tham ăn đòi ở lại không chịu về.” Tráng cốc rồi rót đầy, nàng ta bưng đến trước bàn.
“Con bé Mai Hương từ nhỏ đã ham ăn.” Vương ma ma vừa lấy khăn chùi mép vừa nhận cốc trà trên tay Mai Linh, nhấp một ngụm.
“À đúng rồi, hồi chiều lúc ma ma nghỉ, Tạ quản gia ở nhà trước đem đồ nội phủ ban thưởng đến, thấy ma ma ngủ say nên con nhận thay cho vào ngăn kéo ở Tây phòng.” Nhìn sắc mặt của bà, nàng ta nói tiếp, “Con thấy ít hơn nửa so với năm ngoái, không biết phòng thu chi nhà trước có tính sai không, hay ma ma đi hỏi thử?”
Vương ma ma gật đầu, “Không cần, Tạ quản gia có nói với ta là sẽ chia cho Lan Thảo đường, ít cũng đúng.”
“…” Mai Linh dừng lại, “Không phải đã đưa tiền riêng của tướng quân đến rồi sao? Mai viện cũng cần chi tiêu, nay