Vì Tiểu Thất đang mang thai nên Lý Sở định quay về Dương Thành, nhưng sau khi tính toán lộ trình, thấy Tần Xuyên vẫn gần hơn mà đường cũng dễ đi hơn, thế là vẫn giữ nguyên kế hoạch về Tần Xuyên, có điều chặng đường mỗi ngày đi không bằng nửa trước đó, đáng nhẽ chỉ mất năm hôm là sẽ đến nơi, cuối cùng kéo dài tới tận mười hai ngày, khi đến Tần Xuyên thì đã sắp bước vào tháng Bảy.
Tổ phụ của Lý Sở là trưởng nam dòng chính Tần Xuyên, nhà cửa vốn tại đỉnh Thiên Diệp, nhưng vì tổ phụ của Lý Sở mất sớm, để anh em thừa kế tổ nghiệp nên mọi người mới chuyển ra khỏi nhà cũ đến ở biệt viện dưới núi, cuối cùng biệt viện ấy trở thành nhà cũ của Lý Sở, nhà cũ vốn tên Phong Thạch viện, về sau được người nhà họ Lý lược bớt thành Thạch viện.
Mới đặt chân vào cửa Thạch viện, Tiểu Thất đã ngửi thấy hương hoa dành dành thoang thoảng. Hắn nói hoa này được trồng từ thời tổ tiên, có khắp mọi nơi trong sân, hồi trước hắn chê mùi nồng nên đã sai người nhổ bớt, nếu nàng không thích thì cứ nhổ hết đi.
Tiểu Thất vội lắc đầu, nàng chưa bao giờ thấy cây hoa dành dành nào cao to như thế, nhổ làm gì, mùi hương dễ chịu vậy mà.
Đêm đầu tiên ở Thạch viện, nhà chính cho người đến mời bọn họ lên núi, vì Tiểu Thất đang có thai nên Lý Sở không cho nàng đi cùng. Chuyện ở Tần Xuyên lại rất rắc rối, đợi nàng nghỉ ngơi khỏe rồi từ từ ứng phó cũng được, còn hắn thay đồ một mình đi lên.
Đến nhà cũ, Lý Sở tới từ đường thắp hương trước rồi mới ra phía sau.
Thúc gia và Đại bá vẫn chưa đến, chỉ có mặt các anh em đồng lứa. Sau vài câu hàn huyên, hai anh em Lý Hạ Lý Húc kéo hắn đến phòng bên, hỏi đầu đuôi chuyện đại thắng Dương Thành và công chiếm biên thành, sau khi biết được chân tướng, hai người vỗ bàn.
“Xem Lý gia chúng ta là nơi không người hả!” Thân là cháu đích tôn ở Tần Xuyên, Lý Hạ là người bực tức nhất, y mới thu xếp đút lót ở kinh thành xong, vừa quay đi phát đã dám coi thường Lý gia như vậy.
Lý Húc cũng hừ lạnh, “Vạn Mạc Quân thì thôi, dù gì cũng là người trong triều, nhưng đám Hà Ứng Kiền, Mã Kỳ Văn mà cũng dám cướp công của chúng ta cơ đấy.”
Lý Sở vẫn giữ vẻ bình thản, chỉ có hắn phải chịu thiệt một chút, còn thì chiến công của thuộc hạ vẫn được giữ nguyên, thực sự chẳng dễ dàng gì.
“Lão Ngũ à, lần này về đệ cứ ở lại một thời gian cho ta, nếu bọn chúng đã muốn cướp công thì cứ để chúng đi.” Lý Húc bặm trợn mặt mày, lần này hắn và Đại ca lên kinh “hành động”, hai anh em rất tự tin đã thu xếp mọi chuyện đâu vào đấy, còn lấy làm đắc chí trước mặt tổ phụ và phụ thân, đâu hay đúng lúc này lại bị ngáng chân. Binh tướng Lý gia dành được công lớn trong trận đại thắng Dương Thành và công chiếm biên thành, ấy vậy mà cuối cùng lại không được gì, đúng là nhục nhã.
“Thúc gia có nói gì không?” Biết hai người chỉ dám ngồi đây cằn nhằn trách móc, bởi người quyết định thực sự chính là lão tổ Lý gia.
Lý Hạ lắc đầu, Lý Húc nhướn mày, chứng tỏ cụ ông vẫn tu luyện “thập toàn đại nhẫn thuật” của mình.
Phẫn nộ thế đủ rồi, có trách móc thêm cũng vô ích, ba người nói sang chuyện khác.
Lý Hạ hỏi Lý Sở, “Mãi đệ mới về một chuyến, hay nhân lúc này quyết định hôn sự luôn đi?” Ngày nào Mai thị cũng liên thiên bên tai hắn, đầu sắp nứt cả ra rồi, “Cũng chỉ là bày bữa tiệc, nếu không thích thì để người ở lại Thạch viện rồi cứ dẫn nha đầu Ngô gia về Dương Thành bình thường.” Nghe người ở Yến Tử cư nói, có vẻ hắn rất thích tiểu nha đầu nhà họ Ngô ấy.
Thấy Lý Sở không đáp, Lý Húc cũng đặt cốc trà xuống, “Cưới sớm cưới muộn thì cũng phải cưới, lấy ai cũng như nhau.” Dù là họ Mai hay họ Triệu thì cũng chỉ là bình mới rượu cũ, “Lão Đại sắp thăng thiên đến nơi rồi đấy, đệ chớ có học huynh ấy.” Nếu không có con nối dõi thì muốn làm gì cũng không được, giống như y vậy, chỉ vì năm xưa thất bại mà bị Triệu gia nắm quá chặt, mấy năm nay mãi mới rút ra được một chân.
Lý Sở thở dài, cầm cốc trà lên nhấp một ngụm, “Để từ từ rồi tính.”
“Chuyện của Hạ gia là đệ cố ý đúng không?” Lý Hạ mới từ kinh thành về, đương nhiên biết chuyện Hạ gia bị Mai gia làm nhục, “Tiểu tử đệ cũng thật là, việc gì phải làm đến mức ấy. Đối đầu với hai nhà Mai Hạ, sau này người chịu thiệt vẫn là đệ, ít nhất cũng nên hòa giải.”
Lý Húc cũng cười đểu nói, “Tiểu tử đệ cũng độc thật, Hạ Hoành Dịch mới lên làm tham chính tỉnh Trung thư mấy năm, đang độ hả hê, vậy mà đệ còn để Mai gia bôi tro trát trấu lên mặt người ta.”
“Liên quan gì đến đệ, đệ chẳng biết gì cả.” Lý Sở đính chính “ lời vu oan” của hai huynh trưởng.
“Được được được, đệ lợi hại nhất, giết người không cần đao được chưa?” Lý Hạ nói, “Đệ tính chuyện hôn sự với Mai gia thế nào đây, phía mẫu thân ta sắp không đỡ nổi nữa rồi, bọn họ đang định lăm le phụ thân đấy, nếu đến lúc đó thật thì coi như chuyện đã thành, đừng trách ta không nhắc nhở đệ, mau chuẩn bị làm tân lang đi.” Y vừa cảnh cáo vừa cười hả hê, ba anh em, cuối cùng chẳng một ai thoát.
“Huynh nói với Đại bá mẫu giúp đệ, nhờ bá mẫu thoái thác thêm hai ngày nữa.” Hắn đặt cốc trà xuống bàn.
Lý Hạ ngờ vực nhìn hắn.
Lý Sở hắng giọng, “Nha đầu Ngô gia đã có thai rồi.”
Lý Hạ và Lý Húc lập tức trợn mắt.
“Được, ta hiểu rồi.” Lý Hạ khoát tay, không bàn thêm về chuyện này nữa.
Rồi ba anh em đàm luận về thế cục trong kinh, đang nói đến đoạn không biết ai trong các hoàng từ thừa kế ngai vị thì hai gia chủ ở Lý gia đẩy cửa bước vào.
Người đi đầu có thân hình gầy gò, tóc râu hoa râm, nhưng hai mắt rất sáng. Người theo sau trẻ hơn, chỉ là tóc mai cũng đã điểm muối tiêu, tướng tá giống vị đi trước đến bảy tám phần. Hai người này chính là gia chủ hiện tại ở Tần Xuyên, người đi trước là người thật sự quyết định mọi thứ ở Tần Xuyên – Lý Trấn Đạo, người phía sau là con trai Lý Nhượng, gia chủ trên danh nghĩa của Tần Xuyên.
Thấy hai người bước vào, ba anh em đứng bật dậy, đầu cúi thấp, cung kính lễ độ.
“Ba anh em nói chuyện vui vẻ nhỉ.” Lý Chính Đạo nhìn từng người một.
Lập tức cả ba cảm thấy mồ hôi túa sau lưng, vào cung gặp vua cũng chẳng có cảm giác này, nhưng mỗi khi gặp tổ phụ là lại thấy căng thẳng lên không được, xuống không xong.
“Hai anh theo phụ thân ra ngoài tiếp trưởng bối đi.” Ông nói với Lý Hạ, Lý Húc, “Còn Diên Sơ vào thư phòng với ta.”
Lý Hạ, Lý Húc nhìn Lý Sở với ánh mắt cảm thông, đoạn dẫn Lý Nhượng đến chính đường gặp trưởng bối trong tộc.
Lý Sở buộc phải đi theo cụ ông.
Hai người ra khỏi phòng bên, băng qua một dãy các cửa thùy hoa, đi sâu vào trong chính là nơi sinh hoạt ngày thường của ông cụ. Nơi ở không lớn, cũng không có phòng khách rõ ràng, phòng ngủ chia nhỏ, toàn bộ phòng ốc đều được bố trí như nhau: chật ních kệ sách, chỉ đặt một chiếc giường nhỏ trong góc phòng, chăn đệm cũng rất đơn giản, thoạt nhìn giống chỗ ở của người tu hành.
Tiểu viện này là nơi cấm kỵ ở Lý trạch, bình thường chỉ có một gã hầu được vào dọn dẹp, những người khác – bao gồm con cháu Lý gia đều không được tự tiện đặt chân vào nếu chưa cho phép.
“Lần này anh giải quyết chuyện ở Dương Thành quá dở, đối đầu quy mô lớn mà lại không chuẩn bị đầy đủ.” Cụ ông đi rất chậm, lời nói cũng từ tốn.
Lý Sở cúi đầu, “Là lỗi của tôn nhi do đã phán đoán sai, tưởng phải thêm một hai tháng nữa hai quân mới chạm trán, dù đã hoàn thành việc điều động tiền tuyến, nhưng