Tiểu Thất chỉ nán lại Dương Thành khoảng mười hôm, thậm chí còn không bước chân ra khỏi Lý trạch. Kiểm kê gia sản của Thành Quân xong, lại xin xỏ nửa ngày trời thì Vương ma ma mới đồng ý cho người dẫn Thanh Liên đi thăm Nguyên Nhâm và Gia Kích. Thế là tốt lắm rồi, Tiểu Thất đành gói ghém chuẩn bị hai bọc đồ để cô bé đem đi.
Thanh Liên quay về nói, Nguyên Nhâm và Gia Kích vẫn ổn, trong ngục sạch sẽ, bọn họ lại không bị thương, chứng tỏ cũng có người chăm sóc ở trong đó. Hôm thăm ngục, trưởng nam nhà họ Ngô là Ngô Gia Ấn có ghé phủ bái kiến, nhưng vì có mặt Vương ma ma nên hai người cũng chẳng nói nhiều chuyện riêng. Gia Ấn chỉ dặn nàng cứ yên tâm, vụ án đã được điều tra xong cả rồi, có lẽ chừng đầu năm sau là sẽ thả người, mỗi tội không rõ còn có thể giữ được chức quan không. Cuối cùng Tiểu Thất cũng yên tâm phần nào, chức quan không quan trọng, giữ được mạng là tốt lắm rồi.
Nhân dịp Ngô Gia Ấn đến, Tiểu Thất nói với y về của hồi môn của Thành Quân. Ngô Gia Ấn bảo ý của lão thái thái rằng đấy là của hồi môn của hai chị em nàng, tuy Thành Quân đã không còn nhưng nàng vẫn đang ở đây, sau này mọi thứ do nàng quyết định, hay nói cách khác, của hồi môn này thuộc về nàng.
Tiểu Thất rất rất không muốn chút nào, lấy tiền người ta tức phải giúp người ta tiêu trừ tai họa, số tiền này quá bỏng tay, nhưng cho dù có thuyết phục thế nào thì Ngô Gia Ấn chỉ khăng khăng một câu: đây là ý của lão thái thái. Hơn nữa qua lời nói, Tiểu Thất phát hiện y lại gọi mình là “tiểu muội”, không biết y tự thuyết phục mình thế nào mà gọi trôi chảy thế, chứ bản thân nàng nghe chỉ thấy buồn nôn.
Tiễn Ngô Gia Ấn rời đi, thu dọn hành lý quần áo xong, lại xin ma ma phái người đưa đến cho Nguyên Nhâm. Ma ma không chịu nổi, giáo huấn nàng một thôi một hồi gì mà “nhà chúng ta như thế, không biết bên ngoài có bao nhiêu con mắt nhìn ngó chằm chặp, có thể bớt được bao nhiêu chuyện riêng thì bớt đi”. Nhưng tuy nói vậy, cuối cùng bà vẫn cho người đem đi giúp nàng, Tiểu Thất lấy làm cảm kích, cũng nhận ra lão ma ma này thực chất không xấu, chẳng qua là ai vì chủ nấy mà thôi.
Sau ngày lập đông, mọi người bắt đầu rời khỏi Dương Thành, vị phu quân đại nhân kia cũng không xuất hiện thêm lần nào nữa, mà nàng cũng chẳng tiện hỏi han, chỉ nghe theo lời nhắc nhở của Vương ma ma, tự chọn ra hai nha đầu để lại trong phòng cho hắn. Lúc chọn người mới gọi là thú vị, bất luận là nha đầu do Thành Quân đưa tới hay tỳ nữ vốn có ở Lý thị, không một ai chịu ở lại hết. Nhớ đến ánh mắt sáng quắc của mọi người, xem ra Lý Sở không phải là người dễ sống chung. Cuối cùng khuyên nhủ mãi mới lừa được hai cô gái, lúc này mọi người mới yên tâm xuôi Nam.
***
Vừa về kinh thành thì trời cũng vào Đông.
Vương ma ma quản lý một tòa nhà lớn, nha hoàn bà tử lên đến mấy chục người. Dù không cần nàng nhúng tay vào ngoại viện, nhưng phép tắc xã giao trong lễ tiết đều cần nàng chú ý, nhất là quãng thời gian cuối năm này, đúng là chỉ có nước phân thân.
Lẽ ra Tiểu Thất có thể giúp nhà chồng giải quyết những chuyện cần thể diện, hiềm nỗi lão ma ma không tin tưởng nàng, mà nàng cũng được nhẹ nhàng vui vẻ, thế là chủ động nhận kim chỉ quay về viện may vá, đỡ bị người ta nói mình ăn không ngồi rồi.
“Nương tử, đồ lần trước cho người đưa tới Nguyệt Tú trai đã bán đi rồi.” Thanh Liên ôm hà bao bên hông cung cúc ào vào phòng, nhỡ mà không có tóc cản thì khéo đến lông mày cũng bay đi mất.
Có hai người đang ngồi bên bàn thấp trong phòng, một người là Tiểu Thất, người khác là đại nha đầu của Ngô Tứ tiểu thư, tên Hồng Phất. Lúc gả đến đây Ngô Thành Quân dẫn theo cả hết bốn a hoàn thiếp thân, theo thứ tự là Hồng Đan, Hồng Phất, Thanh Trúc và Thanh Tuệ. Theo lệ chế, với thân phận của Tiểu Thất thì không thể giữ lại nhiều người như thế, cũng may Hồng Đan đã thành thân, mà cha mẹ của Thanh Trúc lẫn Thanh Tuệ đều đang ở Ngô gia, bọn họ năn nỉ Tiểu Thất cho mình về. Chỉ còn lại mỗi Hồng Phất không cha không mẹ, trong nhà chỉ có một người anh bất lương, sợ trở về cũng không được tốt, thế là chủ động ở lại bên cạnh Tiểu Thất.
Thấy Thanh Liên hấp tấp đi vào, Hồng Phất mới nhướn mày, “Bị mắng hai lần rồi mà vẫn lanh cha lanh chanh. Nhỡ người ngoài thấy được, mách lại với Vương ma ma thì nương tử nhà chúng ta sẽ lại bị nhắc nhở nữa đấy.”
Vì chênh lệch địa vị hồi ở Ngô phủ, đứng trước mặt Hồng Phất là Thanh Liên lại cúi đầu, với cả chính bản thân cũng không đúng phép tắc, thế là vừa bị mắng vừa học hỏi, “Hồng Phất tỷ tỷ tha cho ta lần này nhé? Sẽ không có lần sau đâu.” Nàng vừa nói vừa trở tay khép cửa lại, tháo hà bao bên hông ra, dốc tiền trong bao xuống bàn.
Đừng nói Hồng Phất, ngay cả Tiểu Thất thấy nhiều tiền như thế thì cũng rất ngạc nhiên, “Nhiều vậy hả!”
Hồng Phất đặt đồ trong tay xuống, chồm đến cạnh bàn, “Cũng phải ba bốn lượng đấy chứ!”
“Đúng vậy.” Thanh Liên hì hì xòe bốn ngón tay, “Bốn lượng chẵn.” Vừa dứt lời lại lấy một bọc nhỏ trong túi vải bên hông ra, đặt lên bàn, “Còn đây là tơ vàng bạc mà Nhị chưởng quỹ cho em, y nói đã gần cuối năm, các nhà giàu trong thành đều chuẩn bị lễ phục quà cáp nên có rất nhiều việc cần làm, muốn nhờ chúng ta giúp một tay. Số quạt tròn thêu hoa nương tử làm lần trước, có bao nhiêu ông ta muốn tất, giá cả có thể thương lượng.”
“Kinh đô đúng là không thể so với ở nhà.” Hồng Phất cẩn thận cất bạc vào trong hộp tiền, “Mấy món đồ chúng ta làm hồi ở Du Châu cũng không tệ hơn thế này, hiềm nỗi bị đám chủ tiệm bất lương kia lừa hết rồi.” Vì có thời gian rảnh nên đại nha đầu như các nàng thường làm việc riêng, bao gồm cả Tiểu Thất, gần như là bí mật công khai.
Ba người đang tíu tít thì bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng động, Hồng Phất và Thanh Liên nhanh chóng thu dọn “tội chứng” trên bàn, Tiểu Thất cũng giấu đồ thêu xuống dưới gối.
“Ban ngày ban mặt, đóng cửa làm gì.” Vương ma ma đẩy cửa đi vào, dẫn theo mấy bà tử lạ mặt.
“Nương tử sợ lạnh ạ.” Thanh Liên vừa giải thích vừa dẫn Vương ma ma đến ngồi xuống bên bàn.
Hồng Phất vội đưa lò sưởi cầm tay tới.
Tiểu Thất toan đứng lên hành lễ, nhưng bị Vương ma ma ấn xuống ghế.
Trong phòng im lặng một cách lạ lùng.
Vương ma ma nhìn quanh căn phòng to chừng cái đấu, lại nhìn sang Hồng Phất và Thanh Liên, hai nha đầu sợ hãi không dám thở mạnh, sợ làm gì sơ suất thì sẽ bị phạt.
Vương ma ma quản gia cực kỳ nghiêm khắc, ra tay cũng rất thâm độc, thời gian trước mới đuổi hai nha đầu ở ngoại viện, nghe nói là do tay chân không sạch sẽ, còn cố ý cho người gọi bọn nàng đến xem cùng, Thanh Liên sợ tới nỗi gặp ác mộng hai đêm liền, nên bây giờ hễ thấy Vương ma ma là tự động đứng ngay ngắn nghiêm chỉnh.
Vương ma ma có vẻ khá hài lòng khi thấy hai nha đầu cung kính như vậy, lại chuyển tầm nhìn sang người Tiểu Thất. Đã gần nửa năm, nha đầu này cũng coi như thành thật, thêu thùa may vá không tệ, đồ thủ công cũng làm rất tốt, năm nay tiết kiệm được không ít chi phí cho chế phẩm thêu thùa.
“Đây là bà Liễu ở Kiền trai, là thợ may nổi tiếng trong kinh thành, quá nửa xiêm y của nữ quyến vương phủ đều do chính tay bà ấy làm ra. Nay gọi bà ấy đến cốt để may hai bộ xiêm y cho nương tử.” Vừa nói bà vừa chỉ vào người phụ nữ thân hình mập mạp.
“?” Không chỉ Tiểu Thất giật mình, Thanh Liên và Hồng Phất đứng bên suýt cũng rớt cằm, bà bà bà ta… có ý gì vậy?
“Hôm trước tiểu chủ nhân gửi tin về, nói vài hôm nữa sẽ đến nơi. Cuối năm cũng đang đến gần, các phủ thường xuyên tổ chức tiệc rượu, có vài chỗ cần dẫn theo nữ quyến.” Bà thở dài, chuyện này đáng nhẽ cần nương tử đương gia chính thống ra mặt, nhưng giờ trong nhà chỉ có mỗi nha đầu này, thôi thì còn nước còn tát, cũng không thể đẩy chuyện này sang bà già như bà được, “Ta cũng có mời hai bà tử dạy dỗ ở ngự trang đến, nghe nói các nhà khác cũng toàn mời người ở bên kia về dạy. Chiều nay là sẽ có mặt, ngươi nhớ tìm hiểu kỹ nội quy, ít nhất không được làm phủ ta mất mặt.”
Tiểu Thất muốn từ chối nhưng Vương ma ma đã sầm mặt, đây là nhiệm vụ quan trọng, không được cũng phải được.
Thế là…
Lần đầu tiên Tiểu Thất trải qua ải cuối năm thê thảm nhất trong đời.
Sau một tháng huấn luyện tàn khốc, trên người nàng chi chít vết bầm tím, đặc biệt là ở đầu gối, nội việc học quỳ như thế nào mà ngốn cả một ngày trời, khỏi nhắc đến chuyện học cách đi đứng, tư thế ngồi, ăn cơm uống trà uống rượu thế nào nữa, thậm chí bọn họ còn bắt bí đến từng cử chỉ nhỏ như mỉm cười nhíu mày, hèn gì sách vở kiếp trước đều gọi những điều này là cặn bã phong kiến, đúng là cặn bã, có khác gì đẽo quan tài sống cho người ta không!
“Nương tử lại nhìn xem, người ở Thiện Bảo trai đã đến, chí ít cũng phải chọn mấy món hợp ý.” Hồng Phất dỗ người nào đó đang đắp chăn nằm trên giường mà như dỗ con nít.
Người nào đó không ai khác ngoài Tiểu Thất, nàng thực sự rất mệt, không còn sức để mở mắt nổi, hơn nữa từ đầu tới chân không chỗ nào là không nhức mỏi, tối hôm qua hai bà tử kia bắt nàng đứng nghiêm suốt nửa đêm, tới canh năm lại gọi nàng đi sắp bàn, rõ ràng đã luyện được rất tốt nhưng vẫn bắt nàng lặp đi lặp lại liên tục.
“Hồng Phất, em đi chọn đi, dù gì rồi cũng sung công, đeo xong cũng lấy về thôi, cứ chọn món nào đáng tiền là được, để ta ngủ thêm lúc nữa.” Người trong chăn rì rầm.
Hồng Phất tính khuyên thêm, nhưng vừa nhác thấy bóng người ở cửa thì sợ tới nỗi đông cứng tay chân, không dám nhúc nhích.
Lý Sở vừa về phủ, Vương ma ma có nhắn Thiện Bảo trai đưa không ít đồ tới, giục hắn đến chọn hai món. Hắn cũng có trong danh sách tham dự đại tiệc trong cung, không thể tùy tiện được. Ngẫm thấy cũng đúng, bèn để người hầu dẫn hắn tới, cứ tưởng là đến chủ viện, nào ngờ lại tới chỗ của nàng, càng tức hơn là vừa vào viện đã thấy một đống người ôm rương to rương nhỏ chờ trong sân, hắn lập tức nhíu mày, như thể lại trông thấy cảnh Ngô Thành Quân khi vừa được gả đến đây. Xem ra Ngô gia Du Châu dạy con gái muôn bài như một, chính xuất thứ xuất gì cũng như nhau.
Lý Sở dùng mắt ra hiệu Hồng Phất đi gọi người trong chăn dậy.
Vì gấp gáp mà Hồng Phất ra tay hơi nặng.
Một âm thanh khe khẽ vọng ra từ trong chăn, chăn ngọ nguậy hai cái, rồi một đôi bàn tay trắng nõn mềm mại vươn ra khỏi góc chăn, lúc sượt ngang qua gối còn không nhịn được gãi nhẹ hai cái, lúc này mới bất đắc dĩ ngồi dậy.
Tiểu Thất rũ vai, mắt mơ màng, vừa lúi húi tìm xiêm y vừa càu nhàu: “Hôm nay ma ma phải tới điền trang thử rượu, nhớ đưa miếng đệm đầu gối và cổ tay lông nhung qua. Còn hai bà tử ở Đông viện, nhất định nhớ tặng thêm rượu nho chúng ta đã cất, đưa nhiều vào, ta thấy bọn họ rượu vào là ra tay nhẹ đi, cả Nguyệt Tú trai nữa, nhân lúc ma ma vắng mặt, bảo Thanh Liên mau bán mấy cái quạt kia đi đi, nếu mà chậm, đồ hối lộ cho gác cổng cũng đã chuẩn bị sẵn, cũng đến dịp để dùng.”
Hồng Phất chỉ hận không thể quấn chăn nàng lại, “Nương tử nhanh lên, đừng để tướng