Thực ra phục vụ hắn lại thoải mái hơn phục vụ Vương ma ma, vì ban ngày hắn đều ở ngoài, chỉ tới tối mới về hậu viện, không phải ngày nào cũng ăn tối ở nhà, chỉ cần làm ấm giường trải sẵn chăn đệm, lại chuẩn bị trang phục cho ngày mai là được.
Đến ngày hai mươi sáu tháng Chạp, thức dậy từ khi sớm, trời tối om om, tới cuối chiều buông trời đổ tuyết phất phơ, tới lúc chong đèn thì đã biến thành mưa tuyết, Tiểu Thất thấy thế lại hớn hở ra mặt – cả kiếp trước lẫn kiếp này đều sinh ra lớn lên ở đất phương Nam, tuyết rơi là cảnh tượng lạ với nàng.
“Nương tử, tướng quân trở về rồi.” Thanh Liên ở ngoài phòng bẩm báo.
Tiểu Thất khựng lại, đặt áo khoác đang gấp dở xuống, nghĩ bụng hôm nay hắn về sớm thật, mọi hôm có thấy bóng người đâu.
Vừa vén rèm lên thì thấy Chu Thành đỡ hắn đi vào, trên người cả hai loang lổ vết máu, “Bị làm sao thế?” Sao nay về lại có máu?
“Có mấy kẻ đánh nhau, tướng quân can ngăn nên ra cơ sự này.” Chu Thành giải thích, “Quân y ở nội phủ băng bó rồi.”
Vì không tiện vào phòng trong, Chu Thành chỉ đỡ Lý Sở ngồi xuống ghế.
“Ngươi cũng về chữa thương đi.” Lý Sở nói với Chu Thành.
Chu Thành chắp tay với Lý Sở và Tiểu Thất rồi rời khỏi phòng – trời đã tối, y cũng không thể nán lại ở hậu viện được.
“Ngài ăn tối chưa?” Bỗng không biết phải làm gì, nàng hỏi bâng quơ.
Hắn lắc đầu, nói gì cơm tối, đến bữa trưa còn chưa được ăn xong. Nếu không phải hắn nhanh tay điều một tốp người đến thì chuyện hôm nay khéo đã thành binh biến, trị bọn họ xong cũng chẳng còn tâm trạng ăn uống, “Làm chút gì đem lên đi.” Nhưng đúng là đói thật.
Tiểu Thất bèn để Thanh Liên xuống bếp chuẩn bị, còn mình đi vào trong phòng tìm quần áo sạch, đồ hắn đang mặc thực quá lấm lem nhìn không ra gì, nếu ma ma mà biết thì sẽ trách nàng không chăm sóc chu đáo cho xem.
“Có cần tìm đại phu đến khám lại không?” Lúc hắn thay đồ, thấy ở sau gáy sót mấy vết thương nhỏ chưa được xử lý, máu còn đọng lại trông thật đáng sợ.
“Không cần đả động nhiều người, trong ngăn kéo ở nội thất có thuốc thoa, lấy bôi là được.” Cởi áo khoác lụp xụp ra ném sang một bên, nhận lấy quần áo trên tay nàng vắt lên vai, bây giờ hắn chỉ muốn mau chóng ăn uống.
Tiểu Thất vội đi lấy thuốc tới, đảo mắt nhìn quanh phòng một vòng, phát hiện trong phòng chỉ còn lại mỗi hai người họ.
Do dự một lúc lâu, cuối cùng nàng vẫn đi tới, hứng chịu nguy hiểm khi bị hắc khí quanh người hắn bào mòn, nàng giúp hắn bôi thuốc lên các vết thương nhỏ sau lưng, càng bôi càng cảm thấy không thể can ngăn mà có vết thương này được, nhưng lại không đoán được đã xảy ra chuyện gì, đang ngày lễ ngày tết lại ngay dưới chân hoàng thành, ai mà to gan dám động đao động thương như thế?
“Năm sau sẽ có một đoàn lương thảo đi ngang kinh thành, do Đông doanh bên kia phụ trách, ma ma muốn sắp xếp cho cô gặp người bên đó một lần.” Hắn cũng vừa nhận được tin trong hôm nay, đang có mặt nàng nên hắn nói luôn. Qua nửa năm sống chung này, dường như ma ma đã vơi dần địch ý với nàng, nói nàng làm việc khá chừng mực, lại rất cung kính với ma ma, tính tình cần cù tiết kiệm, đám kẻ dưới ở Ngô gia được nàng quản cũng không dám lỗ mãng, cho nên ma ma chủ động nói với hắn chuyện này, cũng nói nàng là người đáng thương, trong nhà chỉ có một người anh trai nhưng đã từ biệt mấy năm, giờ lại bị đưa đến đây, sau này cơ hội hai anh em gặp mặt nhau lại càng ít, nên nhờ hắn nếu có thể thì giúp nàng được gặp anh trai mình. Thời gian trước, vì chuyện của Ngô Gia Kích nên hắn cũng cho người nhân tiện điều tra lai lịch của anh trai nàng, căn cơ sạch sẽ, làm việc tròn bổn phận, chuyện lần trước chẳng qua bị dính líu nên cũng không để người tước chức vị của y.
Đương nhiên Tiểu Thất hiểu ý hắn muốn nói, không rõ là cảm giác gì, có chút chua chua lại bùi ngùi, thậm chí còn thêm cảm kích, dù không biết có phải là hành động mua chuộc lòng người của các vị cấp trên không, nhưng nếu người ta đã giúp thì vẫn phải nên cảm tạ, “Cám ơn ngài.” Nàng nhỏ giọng thốt lên.
Đến thế giới này đã lâu, mọi phẫn uất bất bình cũng đã qua đi, thậm chí còn hăng hái đấu tranh lại cuộc sống ấy, dần dà tiếp nhận và cũng quen với thực tế. Có lẽ là nàng gặp may, ít nhất Vương ma ma và hắn đều không phải là người xấu cũng tính là chuyện may mắn rồi.
Căn phòng trở nên yên tĩnh.
Nhưng giữa cả hai đã không còn sự lúng túng như ban nãy, có lẽ do tâm trạng nàng đã khá lên, cũng có thể là do cảm kích, nên lúc bôi thuốc cũng nhẹ nhàng đi nhiều.
Hắn hơi nghiêng mặt sang một bên, dù không nhìn thấy người ta có ý đồ với mình nhưng có thể cảm nhận.
Bôi thuốc cho hắn xong, phòng ngoài cũng đã đem thức ăn lên, nàng dọn bàn rồi sai tiểu nha đầu đem nước sạch đến phục vụ hắn tắm rửa, lại bảo Thanh Liên đi nấu canh bổ máu.
Hắn cũng đang rất đói, cầm đũa lên ăn ngay. Tiểu Thất ngồi bên cạnh xới cơm chan canh cho hắn, đang ăn dở thì bỗng nghe có tiếng bước chân ở ngoài sân. Hắn sầm mặt, nhìn ra ngoài cửa.
Tiểu Thất bị căng thẳng lây, cũng nhìn sang.
“Tướng quân, ở nội phủ truyền tin đến, Trường môn úy Thường đại nhân đã chết rồi!” Chu Thành không kịp ôm quyền, vừa vào cửa đã bẩm báo, giọng rất thấp.
Lý Sở chậm rãi đặt nửa chiếc bánh bao trong tay xuống, chân mày nhíu chặt nghĩ ngợi.
Thấy thế, Tiểu Thất định ra ngoài trước. Đại sự việc quân không có chỗ để nàng dự thính, nhưng vừa xoay người thì bị hắn gọi lại: “Tìm một bộ quần áo thoải mái đến cho ta.”
Tiểu Thất đáp một tiếng, đi vào nội thất tìm.
“Ngươi đi chuẩn bị đi, chọn hai ba người có thân thủ tốt, chờ ta ở tiền viện.” Lý Sở ra lệnh.
Chu Thành đáp một tiếng rồi xoay người đi.
Lý Sở đặt bát đũa xuống cái cạch, Tiểu Thất ở phòng trong cũng khựng lại, nghĩ bụng, không lẽ đã xảy ra chuyện lớn?
Khi hắn bước vào nội thất, nàng đang treo đồ lên giá.
“Ta đi rồi, cô nhớ đóng chặt cửa hậu viện, không cho phép bất cứ ai vào, người bên trong cũng không được ra ngoài.” Vừa thay quần áo hắn vừa dặn, “Nghe thấy động tĩnh gì cũng chớ hoảng, bên ngoài đã có người canh chừng.”
Nàng gật đầu, “Lát nữa tôi sẽ truyền lời xuống, bảo bọn họ chia nhau gác đêm.” Thấy hắn đã mặc xong áo trong, nàng lập tức đưa nhuyễn giáp tới – cũng là đồ vừa tìm thấy dưới đáy rương.
Lý Sở thấy nhuyễn giáp, nhíu mày chê bai, nhưng thấy nàng căng thẳng và cũng có ý tốt thì cũng cho nàng mặt mũi, nhận lấy mặc vào, dẫu chưa chắc đã có tác dụng nhưng có còn hơn không.
Hai người ở phòng trong bận rộn mặc đồ cho hắn, bỗng phòng ngoài có người báo, nói lang tướng Trương Chi Dịch đã đến, còn dẫn theo vợ con.
“Hắn tới cũng khéo nhỉ.” Lý Sở càu nhàu, có vẻ rất khinh bỉ hành động của lang tướng kia, có điều vẫn nói với Tiểu Thất, “Cô liệu cơm gắp mắm đi.”
Tiểu Thất gật đầu, nhanh nhảu khoác mao huy vắt ở bình phong lên vai hắn, thắt chặt dây, rồi hai người một trước một sau bước ra khỏi nội thất, tiểu nha đầu đã lấy sẵn áo khoác cho Tiểu Thất, nàng vừa ra thì khoác lên cho nàng.
Ở ngoài kia tuyết rơi dày, đụn tuyết dưới đất đã dày hơn một tấc, giẫm lên phát ra tiếng cót két.
Vì phải đến trước đón Trương phu nhân, Tiểu Thất theo hắn đi tới tiền viện, lúc đi ngang qua Tây viện lại bỗng sực nhớ ra một chuyện, bèn bảo hắn đợi một lúc, hắn còn chưa kịp đáp thì nàng đã chạy vào viện, tới khi trở ra, trên tay có thêm một chiếc hà bao thêu gấm đen, “Mấy hôm trước ma ma mới bảo dược phòng chế vài viên thuốc, định để ngài cầm theo ra Bắc, nói có thể sẽ cần dùng nếu gặp nguy, ngài đem theo mấy viên đi.” Vừa nói vừa thắt hà bao vào đai lưng cho hắn, nhưng vì đai lưng dài nên loay hoay mãi không xong.
Thường ngày Lý Sở ghét nhất hành vi rắc rối rườm rà này, hắn không tính để nàng buộc, nhưng thấy mấy giọt nước trên trán nàng thì lại không mở miệng mắng, đành nín nhịn để nàng lúi húi.
Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, dần dần không còn thấy rõ phòng đối diện như thế nào nữa. Tiểu Thất xách đèn lồng đứng yên trước cửa thùy hoa ở hậu viện, nghe tiếng chiến mã hí vang bên ngoài, không nói rõ trong lòng có cảm giác ra sao, dù không biết là có chuyện gì nhưng có thể cảm nhận chuyện tối nay có thể sẽ rất nguy hiểm. Nàng không mong hắn gặp chuyện, bởi một khi hắn gặp sự cố thì vận mệnh của nàng sẽ lại thêm bi thảm, nhất là khi hắn vừa làm một chuyện khiến nàng cảm kích.
***
Trong tiền viện.
Trương phu nhân dắt hai đứa con tạm biệt chồng, không kìm nổi nước mắt, nhà bọn họ ở chung đường với Trường môn úy đã chết nọ. Màn đêm vừa buông thì Thường phủ đã gặp chuyện, tiếng la hét ngổn ngang lẫn với tiếng khóc khản họng, nghe thấy tiếng gào khóc, nàng ôm chặt đôi trai gái còn nhỏ vào lòng, lúc cửa mở ra, toàn thân nàng run rẩy, sợ tai họa ập lên đầu mình, cũng may người đến là chồng mình.
Nhìn ba mẹ con sợ tới mức ra nông nỗi này, Trương Chi Dịch lập tức vứt roi ngựa xuống, kéo xe đến, đẩy cả ba mẹ con vào trong xe, đi từ cửa sau đến nhờ cậy Lý trạch. Sau lưng Lý trạch có Lý gia ở Tần Xuyên làm chỗ dựa, dù bên trên đấu đá thế nào thì sẽ không động tới người nhà họ Lý, hắn thà mất mặt đưa vợ con đến Lý trạch còn hơn là sợ hãi lo lắng ở nhà.
“Ngươi không cần đi theo ta.” Thấy Trương Chi Dịch dắt ngựa đến, Lý Sở ngồi trên ngựa nói.
Trương Chi Dịch cười khổ, “Đã ăn lộc vua thì phải trung với vua.” Tuy bây giờ hắn là kẻ trắng tay, đến nửa binh lính cũng không có, nhưng dù gì cũng là lang tướng hưởng bổng lộc, nếu có kẻ tạo phản, hoàng thành gặp nguy, há có thể trốn tránh ở nhà.
Cổng chính Lý trạch mở ra, mấy thớt ngựa lao vụt đi.
Phố phường bên ngoài đã được giới nghiêm, xung quanh trống trải, chỉ lưa thưa vài ngọn đèn lồng ánh vàng heo hắt trong tuyết, Lý Sở siết cương dừng ngựa ở đầu ngã tư, nhìn ngọn đèn treo trên cửa lầu căn nhà cách đó không xa, hai mắt bỗng lóe lên như sực nghĩ đến điều gì đó, nhưng rồi nhanh chóng hoàn hồn, giục ngựa chạy lên hướng Bắc.
Đây là trận tuyết lớn nhất mùa Đông năm ấy, tựa như có thể chôn vùi cả kinh thành – mà cũng chính xác là đã chôn đi rất nhiều thứ!
***
Mấy ngày qua Tiểu Thất thực sự không ổn, ngoài lo liệu một đống chuyện ở hậu viện, nàng còn phải luôn tới phòng khách an ủi vị Trương phu nhân kia, cũng sắp xếp người chăm sóc cho hai đứa nhỏ đã đổ bệnh vì sợ, ngoài ra còn phải lưu ý đến tình hình ngoài kia, đặc biệt là trận hỏa hoạn ở cổng thành ba hôm trước cùng với tiếng hét hò ngoài phố. Với người vẫn luôn sống trong thế giới thái bình thì cảnh tượng này thực sự rất đả kích.
May thay Lý trạch vẫn bình an vô sự, nghe các bà tử chuyên chở nguyên liệu nấu ăn ở tiền viện ghé tai xì xầm, nói trong thành chết rất nhiều người, tử trạng thảm thương thế này thế kia, bỗng Tiểu Thất cảm thấy mình rất may, mà đồng thời cũng dần lo lắng vì may mắn ấy, bình yên mà những người như nàng có được là nhờ hắn liều mình đánh đổi ở ngoài kia, mong rằng hắn có thể bình an, nếu không cả nhà này cũng không biết phải làm thế nào.
Vả lại còn cả Vương ma ma nữa, cũng không biết tình hình ở chỗ bà ấy ra sao, tuy bà ấy nghiêm khắc với nàng, hơi tí lại chỉ dạy, nhưng chưa bao giờ bạc đãi nàng, thậm chí còn lén xin hắn bỏ qua cho nàng, dù rằng nàng nhìn nhận người và chuyện ở thế giới này lạnh nhạt, nhưng cũng biết có bánh ít đi thì bánh quy lại, người ta tốt với nàng thì nàng cũng sẽ tốt với họ.
Sáng ngày mồng bốn, Tạ quản gia ở tiền viện phái người đến hậu viện bẩm báo, nói ban ngày bên ngoài không còn giới nghiêm nữa, hỏi hậu viện có muốn mua gì không, Tiểu Thất cẩn thận liệt kê ra giấy, đưa cho Thanh Liên đem sang.
Đến chiều mồng năm, Trương Chi Dịch đón vợ con về, Trương phu nhân thật lòng cảm tạ Lý trạch đã che chở, Tiểu Thất ngoài miệng nói lời khách khí, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngại, dù gì nàng cũng không qua lại với nàng ấy quá nhiều.
Thấy Trương Chi Dịch đã về, đoán có lẽ hắn cũng sắp về rồi, thế là ngày nào nàng cũng bảo Thanh Liên và Hồng Phất chuẩn bị nguyên vật liệu đặt ở phòng bếp trong Mai viện – bình thường hắn toàn ở Mai viện.
Quá nửa đêm ngày mồng tám, Tiểu Thất bị đánh thức trong giấc ngủ, người đến báo nói hắn đã về. Nàng nửa tỉnh nửa mơ ngồi dậy, mặc quần áo vào đến Mai viện, đợi hơn nửa buổi mới thấy hắn trở lại, vẫn mặc bộ quần áo như trước khi đi, chỉ có