GIA ĐÌNH HẠNH PHÚC ~
Tăng nhân vừa đến toát vẻ dịu dàng, trong veo như nước, cậu cũng mặc áo tăng trắng và đi giày vải, trông tựa mây vờn quanh núi, vừa thấy đã biết không tầm thường.
So với Thanh Đăng đại sư đã xuất thần đến độ có thể tự khiến mình mờ nhạt trước mặt người khác thì Thù Vọng còn trẻ, rực rỡ nở bừng, đôi mắt vô thần thấp thoáng Phật quang, ai nấy đều nghĩ ngay rằng đây là cao tăng Thượng Vân tự.
Sau khi gặp Hạc Kinh Hàn rồi lại Thanh Đăng, tu sĩ nơi đây đã lắng đọng hơn nhiều, không ngạc nhiên trước bất kỳ ai đến nữa… mới lạ! Họ đang kích động lắm ý! Giờ mà viết bài lột tả những điều mắt thấy tai nghe gửi cho tờ Tu Sĩ Kiến Văn Lục thì chắc kèo sẽ sốt xình xịch, có khi còn nổi tiếng khắp cõi tu chân đấy nhé!
Thù Vọng chưa ngộ được tác phong khiêm tốn của sư phụ, cậu thờ ơ với ánh mắt của quần chúng bởi vốn đã bị mù, đi thẳng đến trước mặt bọn Giang Trừng, chào từng người.
“Sư phụ.”
“Giang Trừng tỷ tỷ.”
“Hạc tiền bối.”
Sau cùng mới đưa mắt sang Hạch Đào Nhỏ đang ôm đùi Giang Trừng, mỉm cười hỏi: “Còn đây là Hạch Đào Nhỏ nhỉ? Ba năm trước Hạch Đào Nhỏ còn bé, chắc không nhận ra ta… Ơ?”
Thù Vọng ‘ơ’ là vì mình chưa dứt lời mà Hạch Đào Nhỏ đã buông mẹ ra, lạch bạch chạy tới ôm chặt đùi cậu, chẳng lạ lẫm gì hết.
Ánh mắt của Giang Trừng, Thanh Đăng và Hạc Kinh Hàn lần theo Hạch Đào Nhỏ, dừng lại nơi gương mặt đầy vẻ ngỡ ngàng của Thù Vọng.
Thù Vọng tỉnh ra ngay, đưa tay xoa đầu bé con, vui vẻ mà than: “Hạch Đào Nhỏ ngoan ngoãn dễ thân thật đấy.”
Nghe Thù Vọng bảo thế, Giang Trừng cười khà.
Hạch Đào Nhỏ ngoan ngoãn dễ thân á? Con bé này đã khó ở từ lúc lọt lòng, cô thì không sao chứ nó chả ưng gì vòng ôm của đám sư phụ, sau khi biết đi thì thích đi thôi, không để ai khác ngoài Giang Trừng bế cả, thường chỉ cho sư huynh sư tỷ bồng một lúc rồi đòi xuống.
Chịu bò lên người Thanh Đăng là do máu mũ ruột rà, nhưng cớ gì lại thân với Thù Vọng thế kia?
Giang Trừng vẫn nhớ lúc Hạch Đào Nhỏ vừa chào đời, Thù Vọng có sang thăm, con bé đã thích cậu từ dạo ấy rồi.
Một lần thì là trùng hợp, còn lần thứ hai? Mẹ trẻ Giang Trừng đã bao giờ thấy con mình chủ động làm thân với ai đâu?
Chẳng nhẽ Hạch Đào Nhỏ mới bây lớn đã tìm được chồng nuôi từ bé rồi? Ha ha chắc cô nghĩ lắm quá thôi, không thể nào ~
Hạc Kinh Hàn bấy chẳng lạc quan như chị, hắn nhìn Thù Vọng một hồi, rốt cũng nhớ ra cậu là đồ đệ của Thanh Đăng đại sư.
Cô cháu gái ngoan ngoãn mà hắn vừa lấy làm tự hào lại hớn hở nhào tới ôm nhóc hoà thượng kia, thân thiết quá lắm.
Người cậu này lòng đầy bất an, sao vẫn cứ là hoà thượng?! Hạc nam thần chưa từng ghét bỏ hoà thượng tới vậy, hắn âm thầm quyết định từ nay về sau phải để mắt đến tất cả ‘kẻ địch’.
Thanh Đăng đại sư thì không tỏ vẻ gì, chỉ bảo: “Về thôi.” Đi về trước nhất.
Nhóm năm người gốm bốn lớn một nhỏ cứ thản nhiên lướt qua quần chúng xung quanh, về một toà nhà nào đó ở trấn Minh.
Đám tu sĩ đang chờ hóng phốt to hơn bị bỏ lại: “…” Rứa là xong rồi hả? Họ còn chưa tiêu hoá hết mà! Cả thảy cuồn cuộn nghĩ suy, rốt cuộc Giang tu sĩ và Hạc tiền bối cùng Thanh Đăng đại sư là như nào, Giang tu sĩ có con với ai, cả chuyện Phật tu tuấn tú gọi Thanh Đăng đại sư là sư phụ vừa mới đến kia nữa.
Tuy nhiều thắc mắc để ngỏ nhưng không ai dám ngăn, chỉ đành đưa mắt tiễn chân, tự tưởng tượng phần còn lại.
Thầy trò Thanh Đăng có việc cần trao đổi, chị em Giang Trừng cũng có chuyện để hàn huyên, cặp thầy trò và chị em đứng trước cửa của hai căn phòng khác nhau, đau đáu nhìn Hạch Đào Nhỏ vẫn đang cuộn trong lòng Thù Vọng.
Hồi nãy bé giữ rịt lấy đùi người ta, Giang Trừng đành để Thù Vọng bế về nhà, cơ mà đến nơi rồi vẫn chẳng chịu buông, siết chặt cổ Thù Vọng, mẹ gọi thì cứ dùng dằng, sau rốt vẫn không đành chia lìa với Thù Vọng, định kéo cậu sang chỗ mẹ nữa cơ.
“Nhóc con này, thoắt cái quên phứt mẹ rồi.” Giang Trừng tức cười, phẩy tay với Thanh Đăng và Thù Vọng, “Thôi, giao Hạch Đào Nhỏ cho mấy người.”
Dứt lời bèn kéo em trai vào phòng trò chuyện.
Đàng này, Thù Vọng cười cười xoa lưng Hạch Đào Nhỏ, vào phòng cùng Thanh Đăng.
Thanh Đăng yên vị trên đệm cói, Thù Vọng ngồi đối diện chàng, để Hạch Đào Nhỏ trong lòng mình.
Hạch Đào Nhỏ vừa tàn nhẫn bỏ rơi mẹ và cậu út ngồi thật ngay ngắn, chợt có cảm giác hai tai bị tay ai che kín, bé lấy làm lạ ngước lên nhìn, thấy anh trai luôn làm bé thấy thoải mái này cười với mình, cậu buông một tay đặt lên môi, triển thuật cấm thanh.
Ngay sau đấy, Hạch Đào Nhỏ nhận ra mình không nghe thấy tiếng động xung quanh nữa.
Song bởi được anh trai xoa đầu trấn an mãi nên Hạch Đào Nhỏ không sợ, trái lại vì quá dễ chịu mà bé lim dim luôn trong lòng anh, đầu cứ gục gà gục gặc.
“Sư phụ.” Thù Vọng ôm Hạch Đào Nhỏ nhìn Thanh Đăng đại sư, vẫn lễ phép như xưa.
Thanh Đăng đại sư gật nhẹ như quên Thù Vọng bị mù, chàng bảo: “Trò vừa từ đấy về, vẫn chưa giấu kỹ hơi thở.”
Thù Vọng khẽ cười, “Chuyến này đúng là hơi vội, sư phụ cừ thật, vừa nhìn đã nhận ra.” Nói đoạn lại trông Hạch Đào Nhỏ đang làm ổ trong lòng mình, dịu dàng xoa đầu bé, “Hạch Đào Nhỏ cũng cảm nhận được phải không.
Cô bé gần gũi với trò hẳn là bởi ma chủng biến dị trong cơ thể.”
“Thật cũng do trò để sẩy Úc Cơ, nhưng trò không ngờ sư phụ dạo ấy nguy ngập nhường kia.
Cơ mà với sư phụ và Giang Trừng tỷ tỷ thì chuyện lần đó chưa hẳn đã tệ, có điều ma chủng rầy rà hơn tý.
Vị kia trước nay tàn nhẫn quá lắm, biến cả con gái mình thành vật chứa ma chủng.
Úc Cơ chết thì những ai bị cấy ma chủng vào người cũng sẽ chết, Úc Cơ phải đích thân ra tay dẫn thì ma chủng mới rời khỏi cơ thể họ.” Thù Vọng vẫn rất mực dịu dàng, không khác gì ban nãy.
Hạch Đào Nhỏ vốn đang thiêm thiếp bỗng đưa tay dụi mắt ngồi thẳng dậy, ôm tay cậu vào lòng, vui vẻ huých chân.
Không nghe thấy gì mà bé chẳng sợ tý nào, lại còn chịu ngồi yên.
Thù Vọng nhè nhẹ mà cười, cảm nhận mạng sống yếu ớt non trẻ trong lòng bàn tay mình, dừng lại một chút rồi nói: “Trò sẽ tìm cơ hội nói chuyện với Úc Cơ, ả không phải hạng cam lòng chịu