THÒ ĐUÔI RA RỒI.
Thanh Đăng đại sư là một người có thể giải quyết mọi sự trên đời, gặp chuyện không giải quyết được thì chàng sẽ thản nhiên thừa nhận, trời sập cũng chẳng hề gì.
Với Giang Trừng, Thanh Đăng đại sư không chỉ là người cô mến thương, chàng còn kiêm cả chức phụ huynh đáng tin cậy nữa.
Dường như chính chàng cũng nghĩ vậy.
Thuở đầu chẳng hiểu sao lại đối xử với cô như con cháu trong nhà, đến nay đã ngày càng nhập vai.
Tuy không phải là kiểu yêu mà Giang Trừng muốn, nhưng lạ lùng thay lại khiến cô yên lòng.
Giang Trừng gần như đã quen với mối quan hệ “tán người người lại thành cha” này rồi.
Mà đâu có bậc phụ huynh nào thích thấy cảnh con cháu nhà mình thương tích đầy người.
Ngộ ra rồi Giang Trừng mới vỡ lẽ tại sao đại sư lại mạnh tay quá chừng lúc chữa trị, lại còn bắt cô phải nuốt mấy viên thuốc đắng nghét chẳng được tích sự gì kia.
Đấy rõ là hình phạt, cũng như trẻ nít ra đường nghịch ngợm bị tét đít ấy mà.
May thay cô ít khi đến thăm đại sư hồi còn thương tật liên miên, sau khi thông suốt, Giang Trừng quyết định ngay rằng mai này nhỡ có bị thương sẽ né nhà chàng ra!
Chẳng biết có nhầm không mà lúc vạch áo kiểm tra, Giang Trừng cứ thấy chỗ ngực bị thương phẳng hơn bên lành lặn.
Cô định kiểm tra hẳn hoi thì lại nghe tiếng con gái Hạch Đào Nhỏ.
À phải, sáng nay vừa nhận được thư, Hạch Đào Nhỏ sắp về rồi.
Giang Trừng thoăn thoắt khép áo nằm bẹp xuống giường, vờ ốm đau thảm thiết lắm.
Cô mới bị thương hôm qua nhưng nhờ có đại sư dốc lòng chữa trị, thao tác tuy hơi mạnh bạo song kết quả thì vô cùng khả quan, ngủ một đêm đã khoẻ như vâm.
Hạch Đào Nhỏ lạch bạch chạy vào phòng, khựng ngay lại khi thấy tình hình có vẻ rất nghiêm trọng của mẹ.
Giang Trừng tái mét nằm trên giường, run rẩy đưa tay về phía con gái đang đứng trước cửa, “Hạch… Đào Nhỏ, cuối cùng thì con, cũng đã về, mẹ… mẹ sắp không xong rồi.”
Hạch Đào Nhỏ có khôn lanh chững chạc đến đâu đi chăng nữa thì vẫn chỉ là một đứa trẻ bé xíu, dạo gần đây chứng kiến biết bao cảnh chết chóc của người phàm, nay trông Giang Trừng như thế, bé đâu hay mẹ mình đùa dai mà chỉ thấy cả thế giới sụp đổ trước mắt, nhào thẳng sang giường, kéo tay Giang Trừng oà khóc, giọng to tới mức Thù Vọng đang thưa chuyện ác sát với sư phụ ngoài kia cũng phải sững sờ.
Từ khi lọt lòng đến nay vẫn luôn bên mẹ, vậy mà lần về nhà đầu tiên sau vài ngày xa nhau đã lại thấy mẹ sắp lìa đời, Hạch Đào Nhỏ chững chạc bấy lâu khóc mãi không ngừng, nước mắt đau đớn tuôn rơi thành dòng, bé chưa từng khóc lóc thảm thiết như thế, khiến kẻ đầu têu là Giang Trừng cũng phải ngây ra.
Cô chỉ muốn đùa con gái mấy nay không gặp thôi mà, ai biết nó phản ứng dữ dội vậy đâu, cô gạt phắt màn chơi khăm, ngồi dậy ôm con mà dỗ, “Ôi trời Hạch Đào Nhỏ đừng khóc nữa nè, mẹ chỉ trêu con thôi, mẹ sai rồi, mẹ hư quá, mẹ giỏi giang thế này thì thọ mấy ngàn năm là ít, giờ chết sao nổi, thôi ngoan đừng khóc nữa con.”
Cô ngọt nhạt đến thế rồi mà Hạch Đào Nhỏ vẫn cứ ôm đùi cô khóc mãi, vừa khóc vừa nấc.
Giang Trừng dịu dàng xoa lưng con, cô cũng muốn khóc lắm rồi.
Cục cưng nhà mình bấy lâu mạnh mẽ là vậy, sao giờ lại bạ đâu khóc đấy thế này.
Thanh Đăng đại sư và Thù Vọng đi vào phòng, Giang Trừng tức thì ném ánh mắt cầu cứu sang cho chàng.
Đại sư nhìn Thù Vọng, cậu bước tới lay Hạch Đào Nhỏ thật dịu, “Hạch Đào Nhỏ, Giang Trừng tỷ tỷ không sao đâu, tỷ ấy vẫn sẽ bên Hạch Đào Nhỏ thật lâu, đừng buồn nữa.”
Song lần này đến cả Thù Vọng mà Hạch Đào Nhỏ yêu quá yêu lắm cũng phải bó tay, bé ôm riết lấy đùi Giang Trừng, cứ thế mà khóc.
Giang Trừng lạ thay lại thấy vui lòng, con bé rốt vẫn thương mình nhất!
Cũng ngày càng chột dạ hơn.
Cô ôm bé dỗ từng chút một, sắp thành công lại để Hạch Đào Nhỏ thấy vết băng bó trên người, mắt bé thoắt cái lại đỏ, mếu máo thành dòng, như khóc cho cạn nước mắt để dành từ bấy mới thôi.
Hạch Đào Nhỏ là một đứa trẻ có lòng tự tôn, Giang Trừng tưởng đâu con gái sẽ dỗi luôn mấy bữa sau khi biết mình khóc trôi cả vẻ đạo mạo chỉ bởi một phen đùa dai của mẹ cơ.
Ai ngờ bình tĩnh lại rồi bé không giận mẹ trẻ chuyên chơi khăm con mình mà chỉ thảng thốt ôm Giang Trừng, khẽ hỏi: “Mẹ ơi, mẹ không bỏ Hạch Đào Nhỏ lại đâu phải không?”
Cõi lòng mềm mại của Giang Trừng đã hoá ao xuân trước vẻ đáng yêu của cục cưng ngoan lành nhà mình, cô thơm má dụi cằm an ủi bé con, đáp luôn, “Đương nhiên là không rồi, Hạch Đào Nhỏ của mẹ mới bé tý thế này, sao mẹ xa con được chứ?”
Hạch Đào Nhỏ chớp đôi mắt to tròn long lanh, đáng thương song cũng đáng yêu nhìn mẹ, hỏi lại cho chắc, “Thật ạ?”
“Thật mà! Mẹ sao nỡ bỏ Hạch Đào Nhỏ lại được!”
Hai mẹ con kẻ hỏi người đáp một lúc, châu đầu thiếp đi.
Hạch Đào Nhỏ hiểu chuyện nằm sang bên, cẩn thận tránh vết thương của mẹ, chờ bé ngủ rồi Giang Trừng lại lén mở mắt kéo con vào chỗ quen trong lòng mới chịu say giấc.
Bên này thân thiết đầm ấm, bên thầy trò Thanh Đăng thì không được như thế, Thù Vọng đang thuật lại sự vụ ‘đất ác sát’ cậu đích thân chứng kiến cho sư phụ nghe.
“Khác hẳn các vùng ác sát thường thấy, cứ như… vết nứt dẫn sang một thế giới khác vậy, song xét nguồn ma khí rò rỉ và dòng giống quái vật xuất hiện đến nay thì chốn nọ cũng không tốt lành gì.
Tử giới vốn đã là vấn đề cấp thiết, giờ lại nảy ra thêm biến số ‘đất ác sát’, chỉ e vận thế cõi này sẽ suy tàn nhanh hơn.” Thù Vọng từ tốn mà rằng, tuy tình thế cam go nhưng nét cười thật dịu vẫn vương trên môi.
“Không riêng gì ở đấy, mấy ngày nay ta đã phát hiện ra thêm hai nơi.” Thanh Đăng đáp, thầy điềm nhiên hơn trò.
Hôm qua cứu Giang Trừng rồi chàng bèn tuần trăm dặm quanh, lần ra thêm hai khu tương tự.
“Đã tạm phong ấn nhưng đấy không phải kế lâu dài.”
Đại sư nói: “Sự xuất hiện của đất ác sát khá ư kỳ lạ song vẫn truy tra ra được dấu tích, chúng manh nha ở các vùng chôn nhiều xương người và gần bãi sát khí tụ lại bởi rối ma sau khi chết dưới tay tu sĩ, vừa khéo khai thông lối dẫn.”
Thù Vọng gật đầu: “Trò cũng nghĩ thế, có kẻ đứng sau chuyện này, và ngoài kẻ đó ra thì trò không cho rằng còn ai hao tâm tổn sức bày bố thế cục đồ sộ như vậy nữa.
Tiếc rằng kẻ này ẩn núp quá kỹ, đến nay trò vẫn không biết bổn thể của y đang ở phương nào, cũng không rõ kết cục mà y muốn.”
Thanh Đăng ngẩng lên nhìn trời sao lấp lánh ngoài kia, chợt bảo: “Thù Vọng, trò nên về Ma Vực rồi.”
“Xem ra Ma Vực lại sắp dấy can qua.” Thù Vọng thở dài đứng dậy: “Trò đi đây.”
“À sư phụ này, trò vội quá không chào Hạch Đào Nhỏ được, mai thầy nói