CON NGOAN.
Tim Giang Trừng đánh “thịch” khi thấy Thanh Đăng như này.
Tưởng đâu cái trận pháp rách mấy năm trước đã giải quyết gọn rắc rối hộ đại sư rồi, nào ngờ thần kinh phân liệt lại tái phát cơ chứ.
Mấy năm nay đại sư quá là bình thường, cũng chả nghe ai bàn ra tán vào, nhưng giờ thì rõ là không ổn, chẳng nhẽ chuyến đi đến đất Táng lắm chuyện chẳng lành?
Giang Trừng ước chừng tình hình của Thanh Đăng đại sư rồi tủm tỉm cười với ba người đang ngơ ngẩn kia, chẳng có vẻ gì là ngại khi bị phản pháo ngay tại trận, lại còn tự nuốt hết đống phát ngôn tào lao ban nãy của mình.
Chiêu mặt dày cô học từ chỗ sư phụ đã điêu luyện lắm rồi.
Giang Trừng qua mặt được Mãn Nương và hai sư huynh đệ, chỉ hơi đau đầu về Hạch Đào Nhỏ.
Hạch Đào Nhỏ ngồi đấy dùng cho xong muỗng Cửu Tiên Canh cuối cùng, đoạn tò mò ngó mẹ và ông bố trông có vẻ là lạ của mình.
Bé con thông minh phát hiện ra rằng cha hơi khang khác, ngờ vực nhìn sang Giang Trừng.
“Ha ha, cứ đôi ba năm Thanh Đăng đại sư sẽ lại trở bệnh vặt hai ba ngày ấy mà, đầu óc không tỉnh táo mới ra như vậy ha ha ha.” Giang Trừng đè mái đầu cứ rúc vào cổ mình mà dụi của đại sư, cười giải thích.
Mãn Nương là người đầu tiên choàng tỉnh khỏi cơn chấn động vì được diện kiến Thượng Vân Phật Tử trong truyền thuyết, nàng bưng miệng cười, sán lại chỗ hai người, “Ghé chân rồi thì là khách cả, bà chủ ta đây phải thết đãi khách quý thật chu đáo mới được…”
Mãn Nương hãy còn ngoài ba bước, đại sư đang vùi đầu vào cổ Giang Trừng bỗng ngẩng lên nhìn nàng ta, ánh mắt giá rét như thể sẽ lao tới giết nàng ngay lập tức.
Cảm nhận được sát khí lạnh căm nhắm thẳng đến mình, Mãn Nương sợ đến mức suýt lộ cả đuôi, khi bị đôi mắt lạnh nhạt, không để tâm đến bất cứ thứ gì kia chăm chăm nhìn vào, nỗi kinh hoàng vô cùng tận khiến nàng không thể khống chế nổi cả bộ vuốt dài.
“Mãn Nương, chị đừng đến gần, bệnh vặt của đại sư ghê lắm, chị đến gần chàng sẽ không vui, hễ không vui chàng lại ra tay đấy.” Giang Trừng lên tiếng phá vỡ bầu không khí nguy hiểm kỳ lạ này, cô đưa tay xoay đầu đại sư sang hướng khác, chớp mắt với Mãn Nương.
Mãn Nương đã tái xanh cả mặt, không cười nổi nữa, nàng nuốt nước bọt, quýnh quáng ném ánh mắt kính nể lại cho Giang Trừng rồi cuống quýt lùi đến tận chiếc bàn sau lưng hai sư huynh đệ.
Hai người Tần, Tống vốn định sang chuyện trò đôi câu với tiền bối, bét lắm cũng phải để lại ấn tượng tốt, giờ thì chỉ biết nhìn nhau khó hiểu trước tình huống bất ngờ này.
Họ không dám tiến lên, mới rồi vị Thượng Vân Phật Tử nghe đâu hiền cực này đã phô ra cái khí thế không những khiến bà chủ quán định sà đến gần kinh sợ, mà còn làm cả hai sởn tóc gáy.
Nom hệt sát thần vô tình chứ chả thấy thiện lành gì, thậm chí họ phải dấy cơn ngờ vực, chẳng rõ vị này có đúng là Thượng Vân Phật Tử không.
Đám người lớn hoảng hồn váng vất, con trẻ thì không lo xa đến thế.
Hạch Đào Nhỏ buông bát, cứ thế đi sang chỗ cha mẹ.
Cặp sư huynh đệ và Mãn Nương hiếu kỳ dõi theo Hạch Đào Nhỏ và Thanh Đăng đại sư, xem thử cả hai sẽ phản ứng như nào.
Thật ra chính Giang Trừng cũng không dám chắc chuyện gì sẽ xảy ra, cô ít dịp tiếp xúc với đại sư số ba, phiên bản này thường thì ngoan lắm, chỉ lúc bật trạng thái chiến đấu khi phát hiện ma khí là cần cô dốc sức ngăn cản, ngoài ra hiền như búp bê, không rời khỏi cô thì chẳng có vấn đề gì.
Đại sư này thích giữ rịt lấy cô, không ưng ai khác đến gần, cơ mà trước kia chàng không doạ dẫm uy hiếp người ta như thế, bây giờ trông có vẻ nghiêm trọng hơn.
Giang Trừng căng thẳng, bởi chẳng biết chàng có để Hạch Đào Nhỏ đến gần hay không.
Hạch Đào Nhỏ vững chân đến gần, tận khi cách họ chưa đầy ba bước, Giang Trừng và ba khán giả nọ mới thở phào, song lại bị hành động của Thanh Đăng đại sư ngắt ngang cơn nhẹ nhõm.
Hạch Đào Nhỏ đến cạnh hai người, đưa tay kéo mẹ, ngay lúc ấy, Thanh Đăng đương chăm chăm nhìn Hạch Đào Nhỏ bỗng thò tay ra, từ từ đẩy bé sang bên.
Ấy vậy mà chàng không cho cả Hạch Đào Nhỏ tới gần, song so với Mãn Nương ban nãy thì đại sư nay đã dịu dàng lắm rồi, ít ra chàng chỉ đẩy bé ra tý xíu chứ không toả sát khí hay mạnh tay gì.
Dẫu thế, Hạch Đào Nhỏ và mẹ vẫn hoài ngơ ngác.
Điều khiến Giang Trừng ngạc nhiên chính là Thanh Đăng đại sư luôn nhường con gái, sao đổi tánh rồi lại không cho đến gần thế này.
Còn Hạch Đào Nhỏ thì thắc mắc tại sao cha gạt mình ra, trước nay chưa từng bị vậy.
Có điều Hạch Đào Nhỏ không phải là một hạt hạch đào tầm thường, bé quay lại kéo mẹ mà không hề nao núng, kết cục vẫn chỉ là cảnh đại sư chìa một ngón tay ra, từng chút từng chút đẩy bé sang bên.
Hai cha con gây sự cả nhau, Hạch Đào Nhỏ bị gạt ra thì lại quay về, bé vừa quay về Thanh Đăng đại sư lại đẩy ra.
Một rồi hai rồi ba lần, Hạch Đào Nhỏ đã bực ra mặt, bé cau mày, đôi mắt tròn xoe chống lại thái độ lạnh lùng vô cảm của đại sư, hừng hực khí thế.
Ngay khi bé lại bất khuất tiến lên và Thanh Đăng lại chuẩn bị thò tay ra gạt, Giang Trừng nín thinh nãy giờ vươn tay ra, tay thì nắm tay chàng, tay thì giữ lấy Hạch Đào Nhỏ.
Cô nhẹ nhàng bế con vào lòng, thế là tư thế của cả ba hoá thành Thanh Đăng đại sư ôm Giang Trừng, Giang Trừng bồng Hạch Đào Nhỏ, trông hệt một gia đình.
Thanh Đăng đại sư rành rành không chịu, với tay định chạm vào Hạch Đào Nhỏ trong lòng Giang Trừng, bị cô kéo ra.
Chàng nhìn tay mình, định thò ra tiếp, hai cha con bướng y như nhau.
Đương nhiên lại bị Giang Trừng gạt ra.
“Đừng quấy.” Giang Trừng gắt Thanh Đăng đại sư.
Ngay sau đó lại sực nhớ chuyện gì, cô biến sắc, dỗ vội: “Khoan, đại sư ơi em không cáu chàng đâu, chàng đừng…”
Cô chưa kịp nói chữ “khóc” thì đôi mắt lạnh lùng của Thanh Đăng đã ầng ậng nước.
Dẫu đã từng thấy cái điệu này của chàng, Giang Trừng vẫn cứ thở dài bịt mắt mình lại, khó lòng tiếp nhận.
Đại sư trưng bản mặt tủi thân ra khóc thút thít, xốn mắt vô cùng.
Ngay cả Giang Trừng cũng không chịu nổi thì nói chi các khán giả khác, Mãn Nương trợn mắt há mồm, không tài nào tin được kẻ khóc lóc ngay tại trận này chính là Thượng Vân Phật Tử vừa doạ mình suýt thì bại liệt, cặp sư huynh đệ lại càng rối hơn, mặt mũi xoắn xuýt hết cỡ, ánh mắt mơ màng, trong đầu như có thứ gì vụn vỡ.
“Sư huynh ơi mình trúng thuật huyễn cảnh rồi phỏng? Ta vừa chứng kiến chuyện không tài nào xảy ra được thì phải.” Tống Sơ Vân ngơ ngác, thảng thốt mà rằng.
Tần Nam Tự cũng sững sờ nhìn sang bên cạnh, đoạn chậm chạp gật đầu, “Huyễn cảnh này đáng sợ quá, ngay cả lòng ta cũng đã dao động rồi.”
Giang Trừng: “…” Bộ lòng của mấy