HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ TỚI ĐÂY XỬ TUI NÈ.
Trên mặt hồ thu trong veo giữa núi lăn tăn vài chiếc lá khô vàng, Giang Trừng ghé bờ, tóc để xoã, vốc nước lên người.
Làn nước cuốn trôi máu tanh, cô duỗi eo, vén tóc sang bên, rửa kỹ phần cổ sơ ý bị máu dây phải.
Lần áo mỏng ướt dán sát vào cơ thể, hoạ nên đường cong lung linh lả lướt, nước reo róc rách, bỗng có tiếng sột soạt vọng lại, rồi từ đâu hoa đỏ lả tả buông lơi.
Giang Trừng dừng tay, nhặt đoá hoa vương trên vai, ngước lên nhìn đại sư gợi đòn bồng Hạch Đào Nhỏ ngồi trên cây.
Hạch Đào Nhỏ ôm bó hoa, đại sư tay thì biếng nhác chống cành, tay thì ngắt hoa của bé, thả xuống đầu Giang Trừng.
“Em bảo cả hai chờ ngoài bụi cây rồi mà nhỉ?” Giang Trừng choàng hoa ngẩng lên nhìn hai cha con.
Đại sư đáp lại cô bằng đòn công toàn cánh hoa, bó hoa trong tay Hạch Đào Nhỏ đã bị gã vặt gần nát, vậy mà gã vẫn nhướng mày như chưa tận hứng với Giang Trừng, bản mặt gợi đòn biết bao.
Giang Trừng xoay đi không nhìn nữa, dứt khoát xối nước lên người, đắm mình xuống hồ.
Đại sư gợi đòn đã tái xuất được ba hôm, họ la cà khắp chốn trong khoảng thời gian này, thỉnh thoảng gã hứng chí chõ bừa một hướng rồi cứ thế mà bước, lang thang không mục đích.
Gã rõ không ngoan ngoãn dễ bảo hay chịu để Giang Trừng đưa về chùa Thượng Vân như đại sư thứ ba.
Nhưng may mà gã cũng không chạy bừa tai vạ ai khác, bởi ngày ngày bận chọc phá Giang Trừng rồi.
Ba hôm nay Giang Trừng nhiều khi bị gã ném vào giữa chiến trường của người qua đường, sau lần thứ hai, cô đã bịt kín mặt, đón nhận cuộc tôi luyện đầy chất khiên cưỡng này.
Kiếm pháp tiến bộ nhưng người thường xuyên lấm lem, dẫu có sử dụng thuật thanh tẩy thì trong lòng vẫn thấy khó chịu, thành thử cứ hễ gặp nước là Giang Trừng lại xuống tắm táp.
Những lúc thế này, đại sư gợi đòn chẳng hiểu “tránh mặt” là cái chi, không cho gã nhìn thì gã lại càng quan sát kỹ càng hơn, Giang Trừng chỉ đành mặc kệ, dù sao cũng chỉ nhìn chay.
Giang Trừng thầm xỉ vả, hụp xuống đáy hồ, hồ này không sâu, chốc lát sau cô đã ngoi lên, vừa khéo đối mắt với đại sư gợi đòn đương ngồi xổm trên mặt nước chọc lá.
Chẳng hay gã rời cây, lưng chừng đặt chân lên nước tự lúc nào.
Ai vừa trồi từ dưới nước lên lại thấy có người thù lù trước mắt thì đều thót tim cả.
Giang Trừng hít sâu một hơi, thình lình vung tay tát nước đầy mặt đại sư.
Hạch Đào Nhỏ ngoan ngoãn ngồi bên, không bị dây phải, bé cũng hiểu tình hình, xoay người tránh đi.
Mặt và áo đại sư ướt cả, nước chảy từ trên trán xuống, đọng lại nơi hàng mi dài của gã rồi búng mình xuống ao.
Hoặc men theo cằm và chiếc cổ thon dài, lẩn vào sau làn áo.
Bị vẩy nước lên mặt nhưng đại sư gợi đòn không phật ý, cười cười nhanh tay tóm gáy, kéo Giang Trừng đang định chuồn đi về lại.
“Ấy ấy ấy nhẹ tý đau quá con sai rồi, ban nãy con sơ ý lỡ đà, mong cha rộng lòng bỏ quá, khe khẽ cái tay giùm ạ!” Giang Trừng không vùng vẫy mà nhận lỗi ngay, đại sư gợi đòn gật gù tủm tỉm, véo mặt cô.
“Ông đây không vui, xin lỗi qua quýt thế này đâu có được.” Đại sư gợi đòn vỗ má Giang Trừng bằng bàn tay ướt rượt.
“Không phải bảo gọi cha à, sao lại thành ông rồi?”
“Hửm?” Gã nhướng mày.
Giang Trừng cố mỉm cười bằng gương mặt đang bị cấu véo vặn vẹo, “Ông ạ, ông muốn thế nào?”
Đại sư gợi đòn cười gian trá, “Đương nhiên là muốn bé con trái quấy phải trả bằng thịt rồi.”
Rồi Giang Trừng bị gã kéo lên bờ, tra tấn bằng một đòn cực kỳ tàn nhẫn: thọc lét.
Hạch Đào Nhỏ và rồng trắng trở thành đồng phạm của đại sư, đứa giữ chân, đứa trói tay.
Đúng vậy, rồng trắng đã chấm dứt chuỗi ngày hạnh phúc đằng đẵng khi tái ngộ đại sư gợi đòn – sát tinh đã bắt mình từ ổ mẹ ra.
Nó thay đổi hoàn toàn từ sau lần bị “quăng quật vật đùa”, đại sư bảo một nó không dám cãi hai, gã sai trói tay Giang Trừng, nó liền hoá dây trói lại, vẫy đuôi lấy lòng suốt cả quá trình.
Ngay cả Hạch Đào Nhỏ cũng bỏ rơi Giang Trừng, hớn hở giữ chân mẹ đặng cho cha chơi đùa.
Giang Trừng bị đại sư gợi đòn đè bẹp dưới đất, gã nhanh tay nhào nặn cô thành thửa cá muối, cô cố giãy giụa lần cuối, run giọng hét to, “Cứu với! Ban ngày ban mặt ép buộc phụ nữ kìa!”
Chuyện vốn cũng chẳng có gì, ba hôm nay cái nhà này đâu chỉ ồn ã một hai chập thế kia.
Nhưng chuyến này khéo thay lại có tu sĩ lương thiện ưa giúp đỡ mọi người cưỡi kiếm ngang qua, nghe tiếng thét của Giang Trừng bèn nghiêm mặt lao tới.
Không thấy “cô gái bị kẻ gian làm nhục” đâu, chỉ chứng kiến mỗi cảnh nữ tu sặc sụa cười bò dưới đất, một Phật tu tủm tỉm ngồi xổm bên nàng và một đứa bé đang toe toét nhe răng, cả ba xoay lại cùng lúc.
Hình như hơi khác với những gì mình tưởng, chàng tu sĩ trẻ đỏ mặt ngờ vực: “Ơ, các vị đây…”
Đại sư gợi đòn tung Giang Trừng vào lại hồ, lạnh lùng cười với tu sĩ đi ngang, “Nhắm mắt biến ngay, không thì hoá bụi chôn thây chốn này.”
Giang Trừng: “…” Lúc đang chập mạch, đại sư gợi đòn hoang tưởng thật đấy.
Cô cúi nhìn mình mẩy ướt nhẹp, nói với tu sĩ vô tội còn đang mơ màng kia: “Không sao đâu đạo hữu ạ, vợ chồng ghẹo nhau thôi ấy, đạo lữ nhà tôi hay ghen, đạo hữu mà còn không đi, lát chàng lại dỗi tôi mất.”
Tu sĩ trẻ nọ chắc là người kín đáo, nghe Giang Trừng huỵch toẹt ra như thế thì đỏ gay cả mặt, lắp bắp không nên lời, xoay người chạy biến, dòm bóng lưng thì có vẻ đã hoảng lắm rồi.
Đại sư gợi đòn như cười như không nhìn Giang Trừng, nhấc cổ tay đương bị cô siết chặt lên, “Nó đi rồi đấy, bỏ ta ra được chưa?”
Giang Trừng ha hả mà cười, buông tay đại sư ra, té nước gã, “Người ta cũng chỉ tốt bụng sang xem, chàng đừng có đòi chém giết bừa bãi thế nữa.”
Đại sư gợi đòn bước vào hồ, thong thả đáp: “Ta có bạ ai giết nấy đâu, nó nhìn thấy cơ thể em còn gì.”
Giang Trừng: “… Nhảm nhí, người ta còn chẳng liếc sang đây nữa là.”
Đại sư gợi đòn: “Thấy cả rồi.” Dứt lời bèn giang rộng cánh tay, “Ôi, bé con cấm ta làm này làm kia, đúng là bực mình, hễ ta mà bực…”
Thấy gã lại dông dài chuyện này, Giang Trừng vô cảm bước tới gặm cằm gã, đại sư im bặt, ôm choàng cô ghé vào bờ.
Gạt đi làn tóc ướt dán vào cổ Giang Trừng, cúi xuống dán môi lên.
Mỗi khi đòi nợ, đại sư gợi đòn chẳng bao giờ chịu thiệt phần mình, luôn bắt người ta trả cả lãi.
Giang Trừng trợn mắt nhìn trời, tay dưới làn nước cấu đùi gã, khóc la om sòm, “Ui da da cắn đứt cổ mất đứt cổ mất!”
Đại sư gợi đòn buông cô ra, đưa tay mân mê dấu răng hằn trên da, cười bảo: “Thét gì to thế, có chảy máu đâu.”
Giang Trừng tức thời im bặt, điềm nhiên đáp: “Ô, thế ạ, cảm ơn ông đã nể tình nhẹ miệng.” Cứ như kẻ vừa tru tréo không phải là cô.
Đại sư gợi đòn cười ha hả: “Không cần khách sáo, giờ ta không nể nang gì nữa.” Dứt lời bèn ngoạm má cô.
Giang Trừng: “Chàng tuổi chó hả!”
Đại sư gợi đòn: “Em cắn ta trước mà?”
Hạch Đào Nhỏ ngồi bên bờ chờ một chặp, ngoẹo cổ quát