VÌ YÊU NÊN HẬN?
Ngu Kha – đạo lữ của nhị sư huynh trú tại một sân viện cực kỳ bình thường, trong sân có cây hoa lê rậm lá, góc sân mắc dây đang phơi vài chiếc áo mộc mạc, chắc bởi Ngu Kha bán kẹo nên sân viện thoang thoảng vị ngọt.
Cả nhóm đến nơi, Yến Phù Tô bèn gạt cánh tay đang dìu mình của Ngu Kha ra ngay, vững chân tìm ghế trong sân mà ngồi, quen đường thuộc lối.
Ngu Kha lại bày thêm ra hai chiếc ghế bên cạnh y, bưng trà lên.
Yến Phù Tô cầm chén hất cằm bảo Giang Trừng, “Ngồi đấy nghỉ đi, sân viện có giăng pháp trận, bọn nó không tìm thấy chúng ta đâu.”
Giang Trừng xem xét mảnh sân, nghe lời ngồi xuống.
Hạch Đào Nhỏ đứng thẳng dậy, nhoài đến đầu gối Yến Phù Tô, chớp cặp mắt to tròn mà rằng, “Nhị sư bá, người lại bị bắt nạt ạ?”
Yến Phù Tô dịu dàng hơn với đứa cháu mình thương từ thuở lọt lòng, y xoa gương mặt nghiêm nghị của bé: “Đâu nào, ai mà ăn hiếp nhị sư bá nổi, Hạch Đào Nhỏ đừng lo.
Lần đầu tiên xa nhà, Hạch Đào Nhỏ thấy sao? Vui không nè?”
Hạch Đào Nhỏ đăm chiêu đoạn trả lời: “Có lúc vui có lúc không ạ.”
Yến Phù Tô chăm chút nhìn bé, lườm Giang Trừng với vẻ khó chịu, “Hạch Đào Nhỏ gầy rồi, ắt do cái đứa phụ huynh là muội không coi sóc kỹ, muội bỏ đói con bé hả?”
Giang Trừng: “…” Trời đất lòng lành, Hạch Đào Nhỏ no căng ngay cả khi cô trơ mỏ kia kìa!
Ngu Kha đi đến, vóc người vạm vỡ che kín nhị sư huynh cao gầy, giọng điệu lại như cô vợ nhỏ, “Yến Yến, ta múc nước cho em rồi, em vào tắm rửa thay đồ nhé.”
Giang Trừng: “Phụt.” Yến Yến? Tên tục của anh hai là Yến Yến á? Nghe rợn hơn cả Tô Tô của sư phụ!
Yến Phù Tô lấy làm ngượng ngùng, không sao cao ngạo nổi nữa.
Y trao cho Giang Trừng cái nhìn cảnh cáo, đến nỗi cô phải đánh mắt sang chỗ khác, vờ không nghe thấy cách xưng hô đáng yêu kia.
Đoạn nguýt Ngu Kha, hắn như đã quen, thoáng chững lại rồi sửa miệng, giọng lí nhí hơn nữa, “Phù… Phù Tô, tắm xong ta thoa thuốc cho em nhé?”
Yến Phù Tô lạnh lùng: “Gọi rồi còn đổi làm chi.”
Ngu Kha: “Vâng, Yến Yến.” Hắn lại gọi như cũ.
Yến Phù Tô: “Cơ mà đừng gọi mãi thế được không? Với cả ta chỉ dùng cạn linh lực chứ không bị thương nặng, chút ít vết thương này cần gì bôi trét, một viên thuốc thôi là đủ.”
Ngu Kha: “Trên mu bàn tay có vết thương, bất tiện lắm, ta rửa cho em nhé?”
Yến Phù Tô: “Đã bảo ta không có bị nặng rồi!”
Hai người này kẻ ngồi giở thói kiêu kỳ, người đứng thầm thì tỉ tê dỗ dành, rặt vẻ chịu đánh và chịu đòn.
Giang Trừng chứng kiến mà suýt đui mù luôn thể, cô lặng lẽ ôm con xoay lưng lại, ngắm cây hoa lê trong sân, cao giọng: “Nhị sư huynh, sến vừa phải thôi, chú ý đến cảm nhận của sư muội còn đang độc thân đi chứ?”
Yến Phù Tô hừ lạnh: “Có cả con gái rồi mà còn quàng xiên thế đấy.”
Sau rốt Ngu Kha vẫn nối gót nhị sư huynh vào phòng tắm táp.
Giang Trừng nhìn cánh cửa phòng đóng kín, cân nhắc xem mình nên ngồi đây chờ bao lâu.
Dù gì sư tẩu… chậc, gọi như này hình như hơi sai, nhị sư huynh và đạo lữ trông có vẻ thận tốt eo khoẻ thế kia, chẳng biết đến tối có chịu ra không nữa.
Bấy giờ bỗng lại sực nhớ một bài ca – Ba ngày ba đêm í a ơi à ba ngày ba đêm.
Cô thầm ngân nga, chuẩn bị tâm lý cho cuộc chiến trường kỳ, lấy hai que kẹo ra chia cho mình và con gái.
Ngờ đâu chưa hết que kẹo cửa đã mở, Ngu Kha bước theo nhị sư huynh đã thay đồ sạch sẽ ra ngoài, vạt áo và ống tay y như còn vệt nước.
Giang Trừng buột miệng thốt lên: “Lẹ dữ vậy?!”
Trán Yến Phù Tô nảy gân xanh, định ném lọ đan dược sang chỗ cô, Giang Trừng tức khắc thét to: “Nhị sư huynh ơi đừng mà, Hạch Đào Nhỏ còn đây này!”
Yến Phù Tô đặt tay xuống, “Không nể mặt Hạch Đào Nhỏ thì ta đã vứt muội ra ngoài rồi.”
Y sạch sẽ gọn gàng ngồi vào chỗ, gương mặt xuất chúng thoáng mệt mỏi.
Ngu Kha ngồi bên đã nhận ra ngay từ đầu, lặng lẽ đặt tay lên vai y định xoa bóp.
Thấy vẻ mặt Giang Trừng, Yến Phù Tô gạt tay hắn ra.
Giang Trừng: “Không sao không sao, hai người cứ tự nhiên, xem như muội không có đây là được.”
Yến Phù Tô lại thúc nhẹ Ngu Kha, hắn mỉm cười với y, khẽ bảo: “Bọn em trò chuyện đi, ta đi giặt đồ cho em đây.” Dứt lời đã bê mớ quần áo Yến Phù Tô vừa thay sang chỗ cái giếng trong sân, múc nước giặt đồ.
Ngó bóng lưng vạm vỡ ngồi trên ghế gỗ nhỏ rồi trông nhị sư huynh tuy không yếu ớt nhưng trông cực kỳ mảnh mai khi so với người ta của mình, Giang Trừng chợt không biết phải nói gì.
Ngu Kha trông hệt cô vợ nhỏ, anh hai thì giống thằng chồng vũ phu, chẳng nhẽ vị trí của hai người…
Yến Phù Tô: “Muội đang vớ vẩn gì nữa thế.”
Giang Trừng bâng quơ đáp ừm, trong sáng nhìn y, “Sư huynh, muội đang nghĩ xem huynh lại đang vướng phải rắc rối gì.”
Cảm xúc y có vẻ hơi phức tạp, mấp máy môi, “Tám chín phần mười rắc rối của ta đều bắt nguồn từ một kẻ, ả luôn chướng mắt ta.
Trước đây ả chỉ sai đám tôm tép nhãi nhép đến làm phiền mỗi khi ta rời Dung Trần, song dạo này lại hơi rồ dại, phái tới cả loạt ma tu thế kia.”
“Số ma tu chết dưới tay ta từ lúc rời cổng chính tông môn đến nay đã hơn trăm, song giết hết lũ này lại xồ ra đám khác, tu vi cũng ngày càng cao, vần nhau vài ngày với chúng mới cạn sạch linh lực như này.” Nói đoạn xoa trán, “Chắc ả gặp chuyện gì đấy, bằng không đã chẳng rình rang vậy đâu.”
Giang Trừng cau mày, “Nhị sư huynh, đã biết có kẻ nhắm vào mình, sao huynh không ở lại tông môn?”
Mặt mày Yến Phù Tô trông càng khó coi hơn, y gằn giọng: “Trước kia chỉ cần nán lại tông môn thì sóng yên biển lặng, song vài hôm trước ta đã phát hiện ả bắt đầu phái ma tu đột nhập vào Dung Trần.
Hai tiểu đồng ở đỉnh Bạch Luyện của ta đã mất mạng, ả đang ép ta ra mặt, ta không thể ở lại đấy nữa.”
Giang Trừng lặng thinh một chốc, cười rằng: “Ả có phải là Úc Cơ của Ma Vực không?”
Yến Phù Tô ngạc nhiên: “Sao muội biết?”
“Khụ khụ, chuyện kể ra thì dài mà muội thì lười đi chi tiết, tóm gọn như này.” Giang Trừng nhìn trời, “Thực ra cái dạo mất tích mấy