CHƯỚC CHƯỚC: ĐÚNG VẬY, TA LÀ CON YÊU QUÁI MUỐN HÚT DƯƠNG KHÍ CỦA NGƯƠI ĐÂY.
Được Thanh Đăng Chân Phật trải đường cho, Chước Chước cứ thế an ổn thượng vị Thần Quân.
Vị Thần Quân mới nhậm chức này được thiên đạo ban tước Ngọc Hoa Thần Quân, chưởng quản bốn mùa, điều khiển thời tiết.
Đã có tên trong sách Thần, Chước Chước được ban riêng tẩm điện và núi Thần, khéo thay lại gần núi Tử Vi.
Dãy núi xuất hiện khi Chước Chước vừa lấy được tước hiệu có tên là Kinh Thời, bốn đỉnh với từng tiết xuân hạ thu đông tuy riêng rẽ nhưng hài hoà, diệu kỳ thay lại khá giống với ngọn Tiểu Linh.
Núi non đắm mình trong thần lực của Chước Chước, cỏ cây um tùm, hoa lá đủ màu thi nhau đua nở, cõi Trời lại nhiều thêm cảnh đẹp sánh ngang vườn đào mười dặm của Vương Mẫu.
Có điện và núi riêng, Chước Chước phải chuyển khỏi ngọn Tiểu Linh rồi.
Hôm dọn đi, nàng ôm tạm biệt cụ rùa linh mà mình đem làm gối đầu hằng bao năm tháng, Thanh Đăng đứng dưới chân núi tiễn đưa, mặt mũi vẫn điềm nhiên, miệng vương ý cười nhàn nhạt vốn dĩ, giống hệt ngày thường, chẳng có vẻ chi là không nỡ, cũng chả mang tâm tình gì khác.
Chước Chước cười với chàng: “Chừng em thu xếp Thần điện xong thì Thanh Đăng ghé chơi nhé, trú lại vài bữa cũng được.
Linh khí bên em cũng không kém gì Tiểu Linh, hãy còn một đỉnh núi em không trồng hoa cỏ chi cả, chàng mà đến thì lên đấy hoá về nguyên hình tu luyện cũng được, đầy đủ ánh mặt trăng mặt trời luôn.”
Dứt lời gọi mây đi ngay, Kinh Thời là dãy núi đồ sộ, chẳng thể trang hoàng xong trong sớm chiều để đón Thanh Đăng được.
Nàng bận rộn luôn, hôm nào hôm nấy hăm hở cân đong nên sửa chỗ nào, đổi cái gì để vừa ý Thanh Đăng hơn, khi thì cảm thấy trồng gốc tử đằng ở đây đẹp lắm, lúc lại cho rằng Thanh Đăng thích trống chỗ hơn, thực vật trên núi bị dời tới dời lui mãi, may mà được thần lực của nàng tưới tắm, không thì hoa cỏ linh đã chết bởi điệu giày vò này rồi.
Đám con ông cháu cha núi Tử Vi dạo trước lũ lượt ghé chơi, đa số họ mai này có thể êm đềm thượng vị Thần Quân luôn, chẳng ai ngờ Chước Chước lại là người đầu tiên có chức tước, song ai nấy đều mừng thay cho nàng, hăm hở sang giúp việc.
Bảo giúp vậy chứ Chước Chước thấy tụi này tới quậy thì đúng hơn, nàng cáu kỉnh véo tai ném từng đứa chạy quanh ngắm cảnh Kinh Thời ra ngoài, chỉ để Thiên Tử mặt dày, Hổ Đồ mè nheo và Long Thú thực tình đến giúp ở lại.
Thiên Tử và Hổ Đồ ngoan ngoãn một chốc đã lại gây gổ, đánh từ ngọn Kinh Trập đánh sang đỉnh Hạ Chí.
Chước Chước quát to ngăn họ phá hoại nhà mình rồi kệ để đấy, đi chăm bồ đề.
Nàng chuẩn bị trồng một rừng bồ đề quanh điện Thần của mình.
Long Thú cận kề cạnh bên, lặng lẽ nhìn nàng tủm tỉm chăm chú ngắm gốc bồ đề lớn dần.
“Chước Chước, tỷ mến Thanh Đăng Chân Phật ư?” Long Thú dõi theo và đắn đo bấy nhiêu năm như thế, rốt cũng dám hỏi câu này.
Long Thú dè dặt chắt chiu, song Chước Chước lại không có vẻ gì là kinh hoàng thất thố, chỉ điềm nhiên gật đầu thừa nhận, “Phải.”
Long Thú cau mày, nỗi lo lắng nơi đáy mắt lại càng sâu nặng: “Nhưng ngài ấy là Chân Phật đấy Chước Chước à, hai người không có kết quả gì đâu.” Nếu Chước Chước thương Thiên Tử hay người nào đó đại loại thì có lẽ hắn sẽ nhẹ nhõm hơn, nàng yêu một người không thể nào thành khiến hắn không an tâm được.
Long Thú đau cho tình cảm của Chước Chước hơn cả buồn vì Chước Chước không yêu mình, bởi hắn tỏ tường nỗi khó chịu đớn lòng khi không có được người mình thương, không nỡ để nàng phải nếm trải cảm giác ấy.
Song Chước Chước lại chẳng âu sầu như hắn tưởng, nàng chỉ ngoảnh lại nhìn hắn lạ lùng, “Sao phải cần kết quả, bây giờ vẫn rất tuyệt mà?”
“Đệ nhìn đi.” Chước Chước vui vẻ chõ đỉnh núi trọc mà mình bày đầy ngọc đá hấp thụ ánh trăng gần đấy cho Long Thú xem.
Trước đó Long Thú tưởng đâu nàng để chừa một khu như thế cho đẹp, giờ mới biết không phải vậy, bởi Chước Chước bảo rằng: “Thanh Đăng mà ghé thì có thể hoá về nguyên hình rồi tu luyện trên ấy, hồi bọn ta ở Tiểu Linh, chàng chỉ ưa bám rễ trên đá thế thôi.”
Long Thú: “…” Lòng tôi đau quá.
Chước Chước cười tít vỗ vai hắn, “Đau xong thì về Bắc Hải của đệ tu luyện đi, rồng béo tốn công với ta làm gì, bể khổ vô biên, quay đầu là bờ.”
Long Thú: “Thế khi nào tỷ mới lên bờ?”
Chước Chước ha hả mà cười, “Cả đời này ta không cập bến đâu.”
Bảy bảy bốn mươi chín ngày sau, dãy Kinh Thời đã xong xuôi cả, Chước Chước sang Tiểu Linh mời Thanh Đăng đến chơi ngay.
Tất tả chạy tới chân ngọn núi mình đã nương náu bao nhiêu năm ấy, Chước Chước dừng bước, thấy mình như này không có ổn.
Ừm, phải bình tĩnh, nàng bèn rảo từng bước một lên núi.
Đến nơi thì thấy gốc bồ đề khổng lồ yên vị trên đỉnh.
Chước Chước chọc thân cây, không có phản ứng.
Thôi được, chắc chàng lại sang Đại Linh nghe giảng nữa rồi.
Cứ hễ Thanh Đăng tu luyện là Chước Chước chỉ có thể chờ suông, trừ phi chàng tự hoá về hình người chứ mấy trò vặt lá, bôi trét vẽ vời hay mắc đu dây trên cây chẳng đả động chàng nổi.
Chước Chước nhủ thầm mình đến không đúng lúc tý nào, chờ trọn ba tháng dưới gốc cây, thấy Thanh Đăng không có vẻ gì là sẽ thức giấc, nàng đành xuống núi về Kinh Thời.
Chư vị Thần Quân sang mừng tân gia, Chước Chước lại được dịp bộn bề tiếp đãi khách đến thăm nhà, vài năm lại trôi qua.
Nàng nghĩ Thanh Đăng chắc phải thức rồi, lên núi Tiểu Linh xem thử, gốc bồ đề vẫn nằm im trên đỉnh.
Chước Chước rầu rĩ nấn ná thêm ba tháng, leo lên cây vẽ cả đống rùa mới vui trở lại, sang chỗ Ti Duyên Thần Quân xem y buộc tơ hồng.
Thái Thượng Thần Quân cũng đang bên ấy, Chước Chước than chuyện mình sang thăm Thanh Đăng hai lần mà chàng vẫn mãi tu luyện, Thái Thượng Thần Quân xách bầu rượu, bảo: “Thế mới là Thanh Đăng Chân Phật, Thần Phật Linh Sơn vẫn mãi tu hành thế mà… Ta mới nhớ ra, lúc Chước Chước chưa đến núi Tiểu Linh, có dạo Thanh Đăng Chân Phật còn tu liên tù tì hai vạn năm không dậy ấy chứ.”
Chước Chước: “…”
Đã quen với việc Thanh Đăng tu luyện dăm hôm là lại thức dậy chăm mình, Chước Chước không tưởng tượng nổi kiểu tu hành của chàng hồi mình chưa có mặt, nàng bèn sang hỏi Tử Vi Thần Quân, nhận được câu trả lời cũng từa tựa với Thái Thượng Thần Quân.
“Ha ha, Thanh Đăng Chân Phật trước kia là thế đấy, suốt mấy vạn năm mà ta chỉ gặp ngài ấy đúng một lần hồi Đại Phật hội trên Linh Sơn thôi, sau nhờ Chước Chước mới được dịp diện kiến Thanh Đăng Chân Phật nhiều như vậy.” Tử Vi Thần Quân bảo.
“Thế chẳng nhẽ chàng lại trở về cung cách tu luyện thuở trước rồi ư?” Chước Chước hỏi.
Tử Vi Thần Quân đăm chiêu, “Thanh Đăng Chân Phật đổi kiểu tu luyện là vì có trò trên núi Tiểu Linh, nay trò đã thành Thần Quân, lại còn chuyển ra khỏi Tiểu Linh, Thanh Đăng Chân Phật chẳng lại không tu luyện theo cách cũ.”
Ừm, Thanh Đăng là cái kiểu “con mình đã lớn, công đức viên mãn rồi, đi dưỡng già nào” thật.
Chước Chước vẫn thản nhiên vô cùng, chỉ muốn vặt hết lá, không chừa một cọng lông chân nào lại cho lão Thanh Đăng trọc đang chìm trong tu luyện kia thôi.
Cứ im ỉm tu luyện như thế, nhỡ đâu làm luôn một chuyến mấy vạn năm thật, có khi Chước Chước lại hết chịu nổi mà bứng cả cây bồ đề lên Kinh Thời quá.
Muốn tu cứ tu đi, ngon thì cắm rễ trên Kinh Thời mà tu này!
Chước Chước bực dọc sang Tiểu Linh, định bụng Thanh Đăng mà chưa dậy thì nàng cứ thế lén đem cây tới Kinh Thời luôn.
Song nàng đến nơi lại không thấy bồ đề đâu nữa, chỉ có dáng hình quen thuộc khép mắt xếp bằng ngồi đấy.
Chước Chước thoắt cái đã vui vẻ hơn, chạy sang ngồi đối diện, chống cằm ngắm chàng.
Thanh Đăng chắc cũng biết Chước Chước tới, mở mắt ra nhìn nàng.
“Chước Chước.”
“Vâng?”
“Kinh Thời đẹp lắm.”
Chước Chước ngạc nhiên, “Chàng ghé rồi ạ? Sao chàng không gọi em, nãy em vừa sang núi Tử Vi!” Nói xong thì cười, “Thế chàng có thấy rừng bồ đề không? Cả thảm ngọc trên núi nữa, em dành phần chàng đấy!”
Thanh Đăng xoa đầu nàng, “Ta phải đến Đại Linh một chuyến.”
Chước Chước: “Vâng, chừng nào chàng về?”
Thanh Đăng: “Chưa rõ ngày về.”
Chước Chước: “Chàng tới đó làm gì?”
Thanh Đăng: “Tu hành.”
Lặng yên một chốc, Chước Chước chồm lên chui đầu vào lòng Thanh Đăng, vòng tay ôm eo chàng, rầu rầu mà rằng: “Thôi vậy, nhưng chàng về rồi phải ghé Kinh Thời dăm bữa đấy.”
Thanh Đăng cúi nhìn Chước Chước đang ôm riết lấy mình, đáp: “Ừm.”
Chuyến này Thanh Đăng đi, một ngàn hai trăm năm chưa về.
Chước Chước trú lại Kinh Thời xoay chuyển bốn mùa cho trần gian, nàng ngồi nơi chân trời đếm đông qua hạ đến, chằn chặn một ngàn hai trăm mười một năm.
Hằng bao năm tháng, ngọn Tiểu Linh vẫn vậy, Đại Linh không có Thanh Đăng đưa lối thì nàng không được phép lên, chỉ có thể quanh quẩn bên ngoài.
Rừng bồ đề trên Kinh Thời đã cao lớn lắm rồi, ngoài ra chẳng có gì thay đổi, có điều lúc hoá về nguyên hình để tu luyện, Chước Chước thấy bổn thể đào tiên của mình như trụi dần lá đi.
Từ khi lọt lòng tới nay, nàng chưa từng xa Thanh Đăng lâu đến thế.
Chước Chước nghịch cành đào, làm phép khiến nó nở hoa trổ quả, hái đào gặm từng miếng rồi vứt hạt đi, hạt đào gặp đất tích tắc đâm chồi thành cây, hoa nở rợp tán lá.
Lúc nàng chán ngán đếm bông chơi, bỗng chân trời phía tây giăng đầy mây đen sấm tím.
Đấy là hướng núi Linh, xưa nay chỉ có mây lành và Phật quang, Chước Chước chưa từng trông thấy cảnh tượng nào như thế.
Đáy lòng chợt bàng hoàng, Chước Chước gọi mây đến núi Linh.
Càng gần càng ngộ ra, thoắt cái đã hiểu núi Linh có Thần Phật phải xuống trần lịch kiếp.
Chỉ khi nảy sinh “dục vọng” thì họ mới phải như vậy.
Thần Phật vốn chỉ có thiện dục, song thế gian đâu thể chỉ tồn tại mỗi “thiện” thôi, cái “ác” tương phản với thiện cũng sẽ tích luỹ dần theo kinh nghiệm và thời gian.
Đến lúc bản tâm xuất hiện mặt “ác”, Thần Phật sẽ phải xuống trần lịch kiếp, thanh tẩy cái ác, tìm lại thiện tâm.
Thần Phật núi Linh thường sẽ lịch kiếp thiện ác.
Không ai bảo Chước Chước tôn Thần Phật phải xuống trần lịch kiếp là ai, song nàng dám chắc đấy là Thanh Đăng! Lịch kiếp là một việc hết sức bình thường, cỡ