ĐẠI SƯ NHƯ MỘT CÂU ĐỐ.
Trong gương là một gương mặt môi đỏ răng trắng sáng sủa, mái đầu rối đẹp theo kiểu trung tính. Người trong gương buộc gọn tóc, vẻ mặt dứt khoát
nghiêm túc, trông càng tuấn tú hơn.
Giang Trừng sờ mặt mới, tặc lưỡi, nếu ở hiện đại mà sở hữu gương mặt như này thì bước thẳng ra đường làm minh thinh luôn cũng được, một em gái
có khí chất giai đẹp như thế, có thể rù quến cả một bầy fan nam lẫn nữ
chứ chẳng chơi.
Ở thế giới hiện đại, Giang Trừng là một cô gái đã gọi là nổi bật giữa
đám các em phương nam chỉ cao từ một mét sáu đổ xuống. Cộng thêm vì lý
do gia đình mà từ nhỏ đã phải tự lập, tính tình hướng ngoại, y như “cú
có gai“. Mặt mũi thuộc kiểu không đẹp không xấu, bình bình.
Nhưng cơ thể bây giờ của cô lại cao hơn trước hẳn mười xen-ti, vừa đủ
xài, đế thêm gương mặt khí khái, bộ ngực bằng phẳng, có thể khơi khơi
giả trai, hay nói huỵch toẹt ra, người này phải là đàn ông mới đúng.
Giang Trừng đoán có lẽ chủ cũ không ưa gì cái mã này, không thì đã chẳng tự chà đạp mình như vậy. Có trời mới biết sau khi được đại sư dắt ra
khỏi miếu, tạm dừng chân tại một ngôi chùa nhỏ giữa núi, rồi trông thấy
mặt mình trong gương khi tắm, cô suýt đã nghẹt thở vì hoảng.
Khi đó, trên gương mặt này được bôi một lớp phấn rất dày, dày tới nỗi
chẳng thể nhìn rõ mặt mũi như nào, còn tô trét loạn xạ, khoác thêm cái
váy chi chít hình hoa, đúng là không nỡ nhìn thẳng.
Giang Trừng nhận ra rằng chủ cũ muốn trang điểm sao cho mình gái tính
hơn, nhưng tiếc nỗi cô ta đã làm sai cách, sai quá sai rồi.
Kể ra thì đối diện với gương mặt gớm ghiếc này rồi bị rape, mất phận
trai tơ sau hai trăm mấy năm mà đại sư vẫn bình tĩnh như rứa, Giang
Trừng ngày càng cảm thấy anh ta trâu bò, không hổ là trai già hai trăm
mấy tuổi!
Ném bộ váy hoa hòe diêm dúa xinh xẻo kia đi, móc miếng độn nhét trước
ngực ra, Giang Trừng rửa mặt và gội thật sạch mái tóc bôi đầy dầu dưỡng, mặc bộ đồ đơn giản mà đại sư chuẩn bị cho, thắt nịt lưng, mang giày vừa chân, rời khỏi phòng rồi mới thấy mình như sống lại.
Đại sư đang ngồi tụng kinh dưới gốc cây trước cửa, nghe động mà chẳng động, bình thản tụng xong phần mình mới mở mắt.
Giang Trừng đứng trợn mắt nhìn cách đấy chưa đến nửa mét, cô muốn thử
xem mình có thể xí hù được anh ta không, kết quả khỏi nói cũng biết, đại sư hoàn toàn không giật thót ngã dúi, cũng chẳng tỏ vẻ gì lạ sau khi
thấy cô thay đổi hình tượng, đúng là cụt hứng.
Bởi mới nói, trai già chán thật, chẳng những lòng trầm như nước mà còn bình tĩnh một cách khó tin.
“Đại sư, anh có biết gốc gác của cái cơ thể này không?”
“Không biết.” Thanh Đăng nhón khẽ người, đưa chiếc đệm cói lót dưới mình cho Giang Trừng.
“Cảm ơn.” Giang Trừng đón lấy tấm đệm, ngồi xếp bằng xuống trước mặt
Thanh Đăng, chống má tán gẫu với anh ta, “Đại sư, trước đó anh có giật
mình bởi bản mặt tô trét loạn xạ này không?”
“Vẻ ngoài cũng chỉ là xác thịt, không ảnh hưởng gì tới ta.”
“Oài! Không hổ là đại sư! Đại sư này, anh có thấy tôi bây giờ giống đàn ông không?”
“Giống.”
“Vậy lúc anh hôn tôi có bị khớp không? Chẳng có nhẽ lại không thấy kỳ?
Như đang hôn giai ấy?” Giang Trừng xin thề, cô hoàn toàn không phải đang ác ý trêu ghẹo đại sư, cô chỉ rất rất muốn biết câu trả lời của anh ta
thôi.
Hòa thượng áo trắng ngồi nghiêm dưới gốc cây chẳng lấy làm bí bách với
câu hỏi của cô, đáp rất ngay thẳng: “Như thầy thuốc cứu chữa người bệnh
thôi, không phân nam nữ.”
Giang Trừng chợt tò mò, không biết khi nào thì vị đại sư này mới đổi
thái độ, thế là cô bèn dông dài: “Nhưng đại sư đã gần gũi xác thịt với
tôi rồi, nếu tôi không về được, đại sư lấy tôi được không?”
Giang Trừng tưởng đại sư sẽ lái sang chuyện khác, nào ngờ người ta lại dứt khoát trả lời: “Được.”
“Hả?” Giang Trừng không biết anh ta đùa hay thật, ngập ngừng hỏi tiếp:
“Nhưng đại sư ới, anh chịu trách nhiệm bằng cách nào đây? Anh đâu thể
kết hôn nhỉ?”
Thanh Đăng bình thản đế thêm một câu: “Nếu cô có thể khiến bần tăng động lòng, bần tăng đương nhiên có thể cưới cô.”
Giang Trừng: Ha ha.
Khiến đại sư động lòng? Tuy chỉ mới tiếp xúc một ngày ngắn ngủi nhưng cô vô cùng rõ rằng đại sư là tượng phật chuyển kiếp, anh hùng nào có thể
khiến một pho tượng phật động lòng chứ? Nhấp nhô gập ghềnh gấp trăm lần
tới Tây Thiên thỉnh kinh đấy.
Nhưng cô cũng chỉ tiện mồm nói đùa vậy thôi, bởi thế mới cười cười rồi
lái sang chuyện khác, bảo: “Đại sư yên tâm, tôi phải về nhà với em trai, không bắt đại sư chịu trách nhiệm đâu, với cả tôi thấy lỗi mình cũng
lớn lắm, đại sư không trách tôi đã rất biết ơn rồi. Nhưng đại sư này,
chúng ta phải đi bao lâu mới tới chùa Thượng Vân anh nói thế?”
“Không xa lắm, nửa tháng là đến.”
Giang Trừng sờ cằm, “Đại sư, anh chẳng đã bảo mình là tu sĩ hả? Sao không có phép thuật gì từa tựa rút đất thành gang vậy?”
“Vì ta khổ tu theo lối từ bi, trong lúc tu hành, nếu không cần kíp sẽ
không dùng pháp thuật. Ngoài ra, tà sát trong người cô phải một tháng
sau mới phát tác lại.” Đại sư đáp.
Giang Trừng không quá rõ tại sao đại sư có lối tắt mà chẳng chịu xài,
nhưng chắc đó là nếp cố chấp của mấy người tu phật, thôi. Giang Trừng
cảm thấy mình nên thông cảm với người ta hơn, phải ém biểu cảm khó hiểu
lại, với cả cái ăn cái mặc chỗ ở của cô đều trông vào đại sư, mình chả
có quyền đòi hỏi.
Tới nhiều nơi hơn, thăm thú cảnh sắc ở thế giới khác cũng được, cứ coi
như đang nghỉ phép đi du lịch vậy, cày tới chết đi sống lại cả nửa năm
mà chẳng có lấy một lần phép, lại còn phải tăng ca cả ngày.
Giang Trừng ngó cái đầu bóng loáng của đại sư rồi thẫn thờ, chợt thấy
một chiếc lá thơ thẩn rơi xuống từ ngọn cây trên đầu anh ta.
Giang Trừng đưa tay đón lấy chiếc lá vàng suýt đã đậu xuống đầu trọc.
Xoay tròn rồi vứt bừa đi, Giang Trừng che miệng ngáp, “Đại sư, chúng ta
đi đâu tiếp giờ?”
Thanh Đăng nhặt chiếc lá vàng cô vừa ném đi, đặt trong lòng bàn tay,
buông mắt khẽ nhẩm hai chữ, sau đó, chiếc lá vàng như được gió cuốn lên, xoay một vòng rồi rơi về lại tay anh ta.
“Đi hướng này.” Thanh Đăng chỏ về phía mà mũi lá chỉ.
Giang Trừng: Bừa vậy đó hả, đúng là một đại sư tùy hứng, khó hiểu thật.
Tăng khổ tu là sao, là không ăn, đi đường không xài phép cũng không ngồi xe bò xe ngựa như người bình thường, chỉ dùng mỗi cặp giò, đớp gió hớp
sương đón mây tắm mưa, vừa đi vừa ngắm thế gian muôn màu, tu thân tu
tâm, cảnh giới mà cao thì biến hình luôn.
Thanh Đăng, một đại sư kỳ lạ… nghe đồn hơn hai trăm tuổi mà dòm trẻ măng như mới ngoài hai mươi, không thấy có hành trang gì nhưng có thể móc từ đâu đó ra tất cả những gì mình muốn, chưa từng bị cô bắt gặp thay chiếc áo tăng trắng hơi cũ kia song nó cứ sạch sẽ tinh tươm mãi, một đại sư
kỳ lạ đến nỗi khiến Giang Trừng tường tận cái gì mới là đỉnh cao của sự
chán ngắt.
Nếu Giang Trừng không lên tiếng thì đại sư sẽ không chủ động bắt chuyện, hầu như chả có cảm giác tồn tại, Giang Trừng thỉnh thoảng lại quên mất
sự hiện diện của anh ta. Chưa thấy anh ta nghỉ ngơi hay mệt mỏi, treo
mãi vẻ mặt bình thản như có thể phổ độ chúng sinh bất cứ lúc nào.
Nhưng vẫn có thể tạm xếp anh ta vào loại đàn ông biết quan tâm, biết
chăm lo cho Giang Trừng, ví dụ trời mưa sẽ tìm chùa miếu để cô núp chứ
không đội nón tre dạo bước trong mưa như lúc một mình.
Ví dụ tới giờ cơm sẽ biến đi đâu đó một lúc rồi xách đồ ăn về cho Giang
Trừng, hơn nữa, đồ ăn không phải là loại sấy khô mang theo, cứng tới nỗi đập cũng chết người kia. Một lần ở giữa núi, tới giờ cơm trưa đại sư
lại biến mất, Giang Trừng đếm chừng năm phút đã thấy đại sư xuất hiện
với một bát mì nóng hổi trên tay, có trời mới biết anh ta kiếm được bát
mì giữa chốn đồng không mông quạnh này như thế nào.
Lạ lùng hơn nữa
là mì rất ngon, Giang Trừng cảm thấy đây hẳn là bát mì
ngon nhất mà cô từng được nếm, cô ăn xong, đại sư lại biến mất với cái
bát không, Giang Trừng tò mò hỏi thử, anh ta bảo mình đi trả bát.
Đối diện với bản mặt hòa nhã của đại sư, Giang Trừng chẳng biết phải nói gì nữa, cô đoán đại sư dùng phép đến một nơi xa xôi, nhưng đã có thể
dùng phép để làm chuyện vớ vẩn như mua mì thì tại sao không muốn dùng
phép để lên đường thay cho cặp giò mình chứ? Thật khó lòng lý giải sự cố chấp của đại sư.
Đến lúc họ thấy được bóng người, vào đến thành, Giang Trừng phát hiện ra mình càng chẳng hiểu nổi đại sư. Có thể nói rằng, anh ta đã lật đổ hoàn toàn hình tượng của mình trong lòng Giang Trừng.
Kể ra thì, người tốt và “người quá tốt” khá giống nhau, cuộc sống lúc
nào cũng bận rộn và gian khổ. Xét mỗi chuyện mình rape anh ta mà tới giờ vẫn được chăm lo kỹ càng thôi, Giang Trừng đã cảm thấy, đại sư hẳn là
một vị Thánh rất rất tốt bụng.
“Người tốt bụng ơi, cho tôi một ít thức ăn với ~ tôi sắp chết đói rồi
~” Bên trái con ngõ nhỏ có một gã ăn mày miệng mồm nứt nẻ, mặt mày bẩn
thỉu đang thều thào.
Đại sư dừng bước, đi đến bên đường mua hai cái bánh bao nóng hổi, sau đó bước tới chỗ gã ăn mày nọ. Giang Trừng trợn mắt nhìn anh ta hờ hững
lướt qua gã ăn mày, đến bên cạnh một con mèo đang nằm sấp trên giá gỗ,
đút bánh cho nó.
Đút xong, anh ta đứng dậy đi về, cả quá trình chẳng thèm ngó gã ăn mày lấy một cái.
Giang Trừng nhìn con mèo đang liếm móng, lại trông sang bóng lưng của
đại sư, nhún vai bước theo. Hai người chậm rãi băng ngang một con ngõ
rợp bóng hoa hạnh, bên trong vọng đến tiếng ồn ào trẻ nít. Đại sư vốn
sắp lướt qua bỗng khựng lại, rẽ thẳng vào ngõ.
Giang Trừng tò mò đứng ngoài trông vào, thấy đại sư xách mỗi tay một
thằng nhóc thò lò mũi xanh, đặt chúng ngồi đầu tường, hai đứa bé vắt vẻo trên đấy sợ nỗi gào thét liên hồi, còn đại sư hiền lành lại là kẻ đầu
sỏ. Anh ta cầm tay một đứa bé gầy đét, nó vừa nãy đã bị hai thằng to xác kia tẩn cho một trận hụt hơi, giờ còn đang giàn giụa nước mắt. Đại sư
phủi đất trên người cậu bé, đưa nốt chiếc bánh bao còn lại cho cậu.
“Về nhà thôi.” Anh vỗ vai nó.
Cậu bé nhét bánh vào ngực áo đã chạy xa rồi, đại sư mới tiếp tục lên đường.
Sau đó họ đến một ngã tư, chẳng biết ở đây có gì mà lại bâu đầy những
người. Giang Trừng nhón chân ngó thử, phát hiện giữa đám đông là một màn kinh điển, cậu ấm nanh ác cướp đoạt thiếu nữ bán mình chôn cha.
Giang Trừng đảo mắt đã thấy đại sư đi xa rồi, vội vã guồng chân đuổi theo.
“Đại sư, anh để mặc chuyện đấy à? Cô nhỏ người ta đáng thương biết mấy, khóc sướt mướt thế kia rồi.”
Thanh Đăng lắc đầu không đáp.
Giang Trừng không rõ tiêu chuẩn giúp người của đại sư là gì, đụng phải
ba đứa nhóc đánh lộn thì anh ta xía vào, nhưng cảnh dân nữ bị cưỡng đoạt nghiêm trọng hơn lại mặc kệ, cũng như trước đó cô cho rằng anh mua bánh bao cho gã ăn mày kia, ngờ đâu người ta lại nguẩy sang đút một con mèo.
“Bộp!”
Giang Trừng thơ thẩn, chợt nhận ra đại sư đang đi trước mặt mình vướng
phải rắc rối rồi. Một gã đàn ông cao lớn say bí tỉ đứng chắn trước mặt
đại sư, giữa hai người là một vò rượu vỡ. Mặt mày gã bự con kia lún phún những râu, nom rất dữ dằn, lại thêm lưng hùm vai gấu, tuy đại sư cũng
cao lắm nhưng khi thấy ông say kia thò tay định nắm lấy cổ áo đại sư,
Giang Trừng vẫn phải thót tim, vội bước tới trước giúp đỡ.
Song ông say chỉ mới thò được nửa đường, chẳng rõ tại sao lại giận dữ
rụt tay về, chỉ mạnh mồm quát: “Vỡ mất rượu của ông đây, phải mua đền
mười vò!”
“Được, chờ chút.” Đại sư tới quán rượu ven đường, mua mười vò rượu như đã hứa.
Giang Trừng dừng chân, lấy làm khó hiểu với chuyện đang diễn ra.
Sau đó, sự việc cứ thế lạc lối. Đại sư làm theo lời ông say, trút cạn
rượu cả mười vò vào mồm ông ta. Đúng vậy, đại sư tốt bụng hiền lành tay
xách vò rượu tay đè ông bự, trút toàn bộ rượu vào mồm ông ta.
Thấy bụng ông ta ngày càng phình ra, mắt Giang Trừng cũng càng trợn càng to.
Chờ chút, đại sư à, anh là người tốt mà phải không? Sao lại bình thản tự nhiên chuốc rượu tới mức người ta trắng dã cả mắt, muốn giết họ hả!
Một người đàn ông to xác là thế lại không thể cục cựa khi bị đại sư dùng một tay tóm lấy, đến cả tay để vùng vẫy cũng buông thõng xuống. Lúc
đang do dự không biết mình có nên bước tới khuyên đại sư không, Giang
Trừng thấy ông bự bị chuốc rượu mười vò kia bỗng biến thành một con
chuột xám.
Ban ngày ban mặt, một con người biến hình đột ngột, vậy mà dân chúng
xung quanh như chẳng thấy được màn này, vẫn làm chuyện riêng, chẳng ai
ngó nghiêng.
Đại sư cho con chuột béo đã ngất kia vào một vò rượu rỗng rồi xách lên, gọi Giang Trừng, “Đi thôi.”
Giang Trừng cười khan bước theo. Vừa nãy trông thấy bánh đậu xanh bán
ven đường, cô định gọi đại sư mua ăn thử, giờ thấy con chuột ưa bắt chẹt này vì đòi đại sư mua mười vò rượu mà bị chuốc tới nỗi biến trở lại
nguyên hình, Giang Trừng chẳng dám hé môi một chữ, chỉ nuối tiếc dõi mắt trông theo sạp bán bánh đậu ngày càng xa xôi kia.
“Đại sư, con chuột kia là thế nào vậy?”
“Yêu chuột.”
“Yêu quái có thật á? Cho tôi xem thử được không?” Giang Trừng ướm hỏi.
Đại sư liếc cô một cái, đưa vò sang. Được bê cái vò như mình muốn, Giang Trừng lấy làm vui vẻ, bứt ngọn cỏ đuôi chó ven đường nghịch con chuột
say béo tròn đang nằm trong ấy.
Hai người rời khỏi tòa thành nhỏ này, đại sư nhìn trời, bảo: “Nghỉ một lúc thôi.”
Giang Trừng ngồi cạnh anh ta, đặt vò rượu chứa con chuột mà mình đã
nghịch suốt từ nãy xuống, oằn người đấm chân, thở dài. Cơ thể này yếu
cực, đi mới mấy bước lại phải nghỉ ngơi, có thể chủ cũ là một đại tiểu
thư.
Một cánh tay đeo chuỗi hạt bồ đề chợt giơ ra trước mặt, trong lòng bàn
tay là một gói giấy dầu. Giang Trừng ngửi thấy mùi bánh đậu xanh, đón
lấy mở ra xem, đúng là vài miếng bánh đậu đang nằm ngay ngắn bên trong.
Cơ mà từ đầu tới cuối đại sư chưa từng rời khỏi ánh mắt cô, rốt cuộc anh ta đã mua hồi nào vậy?