Thời khắc này Thanh Đăng đại sư biến thành một người hoàn toàn
khác, gương mặt từ bi với nụ cười nhẹ vốn có trở nên đầy tà khí bởi đôi
mắt híp khẽ, y biếng nhác ngồi đấy, thi thoảng lại túm lấy rồi nghiền
nát những tiểu ma đen ngòm đang rít gào chung quanh, có vẻ rất hăm hở.
Trông như một người đàn ông khép hờ mắt ngơi nghỉ, nhưng thực ra y đang rà soát trí nhớ của Thanh Đăng.
Vẫn mang tên Thanh Đăng, cũng tồn tại trong cơ thể này nhưng lại có suy
nghĩ và nhận thức riêng, thế nên không thể xem y là một Thanh Đăng hoàn
chỉnh, thậm chí nếu bàn về tính cách, có thể nói rằng y là một người
hoàn toàn khác với Thanh Đăng.
Chỉ có thể xem y là tổ hợp một nhân cách khác của Thanh Đăng —– nhân cách này đến từ mảng tối trong tâm hồn anh, là phần cực ác.
Y xuất hiện từ rất nhiều năm trước, lúc Thanh Đăng dùng cơ thể mình độ
hóa quá nhiều u ma. Khi ấy Thanh Đăng vẫn chỉ là một thiếu niên, độ hóa
bao nhiêu u ma như thế nghe có vẻ rất oách, nhưng anh hãy còn rất trẻ,
chẳng tài nào chịu nổi sự cám dỗ của chúng, hình thành tâm ma, thế là y
xuất hiện.
Là nhân cách đại diện cho phần tà ác, thế
nên cứ hễ xuất hiện là y sẽ làm một số việc không tốt cho lắm. Khỏi nghĩ cũng biết, Thanh Đăng ắt chẳng để mặc y, dù cả hai vốn là một. Vì lẽ đó mà mỗi lần xuất hiện, y đều sẽ thấy mình đang ở đây, ác địa ngăn tách
vô vàn u ma ô trọc.
Bên
ngoài có phong ấn do Thanh Đăng giăng, y không thoát nổi, trước khi trở
về lại là Thanh Đăng thì chỉ có thể ở đây. Y đã thử rất nhiều lần, lần
nào cũng thất bại, nếu muốn ra ngoài thì chỉ còn cách đợi Thanh Đăng kia thức tỉnh, tự phá phong ấn đi ra. Y bị Thanh Đăng nhốt ở đây nhiều lần
rồi, mỗi khi Thanh Đăng cảm nhận được y sắp tỉnh sẽ đến đây đón lỏng, y
không còn nhớ nổi số lần mình tỉnh dậy ở chốn này nữa.
Nơi này chả thay đổi gì sau bao nhiêu năm, khô cằn buồn tẻ lại xấu xí,
ngoài ma ra thì còn mùi thum thủm vật vờ trong không khí, thực lòng mà
nói, cứ bị nhốt mãi ở chỗ chán òm này, chả được làm chuyện gì thu thú,
chả được ăn món gì ngon ngon, y sắp chẳng thèm thức tỉnh nữa rồi. Cũng
như Thanh Đăng không muốn cho y xuất hiện, nhưng bó tay thôi, họ đều rõ
rằng đến một thời điểm nào đó, y sẽ phải thức tỉnh, chẳng cách nào khống chế hay ngăn cản.
Lúc y tỉnh giấc, việc duy nhất có
thể làm để giết thời gian chính là rà soát ký ức của Thanh Đăng. Lúc ngủ say trong cơ thể Thanh Đăng, y không thể biết được Thanh Đăng đã gặp
những chuyện gì, chỉ đến khi tỉnh dậy, cơ thể này là của mình, y mới có
thể xem ký ức của Thanh Đăng như thưởng thức một màn kịch, rồi xoi mói
bình luận một phen.
Thanh Đăng là một người chẳng thú vị gì cho cam, phần lớn những chuyện anh ta gặp phải cũng chán òm, y
xem mãi cũng nhàm, xem rồi lại thấy thôi đánh một giấc còn thú vị hơn,
nếu tỉnh lại vẫn cứ đang ở đây thì xem tiếp, chán chường giết thời gian.
Gã hòa thượng Thanh Đăng này sống mà dạ trong như nước, thấu tỏ hồng trần, chẳng dính khói lửa nhân gian, cứ như tức khắc sẽ phi thăng thành phật, từ trước đã thế, bao nhiêu năm nay vẫn vậy. Người ta kháo nhau nước
chảy đá mòn, nhưng Thanh Đăng chính là một viên sỏi đục không thành lỗ. Y nhìn bản mặt phổ độ chúng sinh của Thanh Đăng trong ký ức, vô thức ngáp dài.
Nhưng lần này có vẻ không quá giống dạo trước,
vì y ngạc nhiên phát hiện một chuyện chưa từng xảy ra trong ký ức Thanh
Đăng, kể từ khi y tồn tại.
Gã lừa trọc Thanh Đăng có trái tim cứng như kim cương này, thế mà lại phá giới rồi.
Tuy chỉ là bị ép.
Chuyện này kể cũng khéo, Thanh Đăng nhận được một phong thư cầu cứu, một gia
tộc tu chân xa xôi ở đất bắc suýt đã bị diệt bởi một tu sĩ Phân Thần kỳ
sa vào ma đạo, gia tộc ấy cũng có đôi phần gọi là dây mơ rễ má với Thù
Vọng – đồ đệ duy nhất của Thanh Đăng, cộng thêm việc tháp Trấn Ma dạo
gần đó không có “khách mới”, Thanh Đăng cảm thấy cần phải bổ sung thêm,
bèn lên đường.
Nhưng cứ cách một khoảng thời gian,
lúc khí tà sát trong cơ thể phát tác là anh ta lại không thể sử dụng
linh lực, tu sĩ Phân Thần kỳ kia cũng khá lỳ đòn, cứ bám rịt lấy Thanh
Đăng, chẳng những dằng dai đến thời điểm tà sát phát tác mà còn khiến
anh bị thương không nhẹ, không thể về chùa Thượng Vân ngâm suối Vô Cấu
kịp, giữa đường đã mất hết pháp lực.
Tình huống ấy
nếu xảy ra vào ngày thường thì cũng chả có gì đáng nói, Thanh Đăng vẫn
luôn rất khiêm tốn, đạo sĩ qua đường mười người hết chín rưỡi không biết anh là Thanh Đăng đại sư nổi danh khắp cõi tu chân.
Nhưng thói đời thường oái oăm thế đấy, Hoàng Thiên đạo nhân – một kẻ thù đã
từng xích mích với Thanh Đăng đại sư tìm đến, chọn đúng thời cơ tính
chơi một cú nhục mặt anh.
Thanh Đăng đã bắt biết bao
yêu quỷ xà thần, bọn bị nhốt trong cái tháp tháp Trấn Ma đó đều là tác
phẩm của anh, bởi thế, số người anh đắc tội phải cũng chả ít. Nhưng số
kẻ có gan đến báo thù anh lại hơi hiếm, và bấy nhiêu năm nay cũng chả
một mống nào báo thù thành công, khéo thay ngay lúc này lại đụng phải
một tên.
Theo y, lão Hoàng Thiên đạo nhân này cũng
ngu quá đi thôi, đã có xích mích với Thanh Đăng, lại gặp dịp ngàn năm có một này thì cứ ra tay giết phứt anh ta đi cho xong, đỡ đêm dài lắm
mộng, để lại hậu họa.
Nhưng không, Hoàng Thiên đạo
nhân lại cứ muốn tìm cách sỉ nhục Thanh Đăng đặng thỏa mãn cái sự biến
thái của mình trước cơ. Chả biết đi đâu moi được một con ma lem xấu
quắc, thuốc cả cô ta và Thanh Đăng, định khiến Thanh Đăng đại sư –
Thượng Vân phật tử nổi danh khắp cõi tu chân phải phá giới, rồi trong
lúc anh ta đau khổ tột cùng mới giết.
Tiếc nỗi Hoàng
Thiên đạo nhân đút thuốc quá liều, cô xấu kia không chống nổi lăn ra
chết. Nhưng sau đó, cô xấu vốn đã chết rồi lại tỉnh dậy, còn làm theo ý
của Hoàng Thiên đạo nhân, cưỡng bức Thanh Đăng.
Dẫu
có là y cũng phải sững sờ bởi hành động này, vẻ mặt biếng nhác chợt
thành thảng thốt, đôi mắt khép hờ trợn to, phải mất một lúc mới nằm trở
xuống.
Đối diện với gương mặt lem luốc và cơ thể bấy
nhầy của cô xấu kia, muốn chống cự để giữ lại nguyên dương không thể mất nhưng lực bất tòng tâm mà Thanh Đăng lại bình tĩnh như không.
Lúc đầu, y hả hê khi Thanh Đăng gặp phải tình huống này, tỉnh ra rồi mới
biết ấy cũng là mình, lập tức lại thấy tâm tình phức tạp, hơi khó chịu.
Thanh
Đăng không như người bình thường, đến cả một nhân cách sinh ra bởi ác
niệm như y còn dám tự nhận mình hiểu buồn vui mừng giận hơn cả Thanh
Đăng. Với một hòa thượng giữ thanh quy giới luật mà nói, phá giới là một chuyện rất nghiêm trọng, nhưng hành vi của Thanh Đăng lại khiến mọi thứ trở nên nhẹ tênh, bị cô xấu đè lên, không thể phản kháng vì thuốc,
nhưng từ đầu đến cuối anh chẳng tỏ vẻ gì đặc biệt, chẳng giống đang làm
chuyện ấy tý nào.
Hòa quyện với Thanh Đăng rồi bậy bạ thế nào lại dẫn được khí tà sát trong cơ thể Thanh Đăng sang người
mình, cô xấu kia cũng chả phải người bình thường. Nếu là người thường,
chưa làm đến cuối đã chết vì cơ thể nổ tung bởi khí tà sát rồi.
Sau đó, Thanh Đăng dắt cô xấu… à gọi là cô đẹp giai thì đúng hơn, cùng về
chùa Thượng Vân, dọc đường khá khoan nhượng cô ta, còn để cô ta ở lại
Thượng Vân ba tháng, đề thăng tư chất, tẩy rửa linh căn và gửi gắm cô
đến nơi chốn tốt.
Nếu không dễ dàng hiểu thấu suy
nghĩ của Thanh Đăng, chỉ e y cũng sẽ cho rằng Thanh Đăng hòa thượng tự
dưng mở mang đầu óc, hiểu thế nào là yêu đương rồi. Nhưng trên thực tế,
Thanh Đăng chỉ nghĩ rằng ‘Chuyện này mình làm được, và đã muốn làm thì
cứ làm đại thôi’, đơn giản thế đó, chẳng lý do gì.
Hòa thượng này trước giờ là thế, hễ tự dưng muốn là làm, người ngoài chỉ
thấy anh ta thâm sâu khó hiểu, thực ra nhiều lúc anh ta chẳng suy nghĩ
gì ráo, kẻ nào cứ đoán tới đoán lui mới là tự làm khó mình.
Rốt cuộc cũng đã tìm được thú vui, y cong môi cười cười, thực ra cảm giác
khi làm chuyện ấy không tệ chút nào, trước đây sao y không biết đường mà thử nhỉ, tiếc ghê. Thôi thì đợi cơ hội lần sau, y có thể tìm cô xấu kia thử thêm vài cú, dù gì Thanh Đăng hòa thượng cũng đã mất thân đồng tử,
chắc hem để ý chuyện mình ấy thêm mấy lần đâu.
Y ác ý suy nghĩ, tốt nhất là Thanh Đăng hòa thượng đừng để y có cơ hội rời
khỏi đây, bằng không, y sẽ “báo đáp” thật hậu vì đã tận tâm nhốt mình
lâu như vậy.
À, y rất muốn ngắm cảnh Thanh Đăng hòa thượng dây dưa với người khác, không thoát thân nổi, thật đấy.
•••••
“Ách xì.” Giang Trừng hắt hơi, không kìm nổi đưa tay xoa mũi, nhận được ánh mắt quan tâm lo lắng của Tạ sư bá bên cạnh.
“Trừng Trừng sư điệt sao thế? Bị cảm rồi à? Ta đã bảo con mới bây lớn thôi,
tần tảo thế này làm gì, dù có chăm chỉ cũng phải có mức độ, tối về phải
nghỉ ngơi thật tốt, đừng cứ mãi chấp nhất chuyện mau chóng đề thăng tu
vi, cái đó không gấp được, đừng lúc nào cũng nghĩ rằng mình bây giờ mới bắt đầu tu luyện thì chậm hơn các sư huynh sư tỷ khác, nếu muốn tu đạo
trường sinh thì không thể nóng vội được đâu…”
“Vâng
vâng vâng, con biết rồi Tạ sư bá ơi, con sẽ ngủ sớm dậy sớm luyện tập
thêm, người an tâm.” Giang Trừng đổi giọng, chỉ về một hướng, “Tạ sư bá
người xem, Thanh Sương sư tỷ lại đang bắt nạt Tố Tề sư huynh rồi!”
“Hả?” Tạ sư bá ngoái đầu, khéo thay lại thấy Hứa Thanh Sương vừa nhấc tay ra
khỏi đầu sư đệ, ông tạm bỏ qua Giang Trừng, bước tới rầy đồ đệ nhà mình.
Giang Trừng bị Hứa Thanh Sương lườm lén vài phát cũng chẳng để bụng, còn cười trả cô ta một điệu cực kỳ đáng ghét, Hứa Thanh Sương nguýt muốn lòi mắt luôn. Cái đạo dẫn họa về đông ấy à, Giang Trừng am hiểu lắm.
Giang Trừng thực sự chả thể chịu nổi xì tai vú em và cái tật càu nhàu của Tạ
sư bá, thôi thì sư phụ ai người đó tự giải quyết. Giang Trừng khoái trá
suy nghĩ, tay lưu loát viết vài linh tự, sau nét cuối cùng thì chữ lóe
sáng, cho thấy mấy con chữ này là hoàn hảo.
Giang Trừng ngắm chúng với vẻ hài lòng, nhấc bút chuẩn bị viết tờ tiếp theo.
Bấy giờ một bóng người bước qua cầu, là tam sư tỷ Trịnh Dao của Giang
Trừng. Tay nâng ấm sứ trắng be bé để trước người, tay chắp sau lưng,
thong dong lướt đến. Hôm nay chị ấy vẫn toát lên khí chất thanh quý ưu
thương, giữa hàng mày là điệu buồn man mác, ánh mắt lại sáng trong tỏ
tường. Vừa mâu thuẫn vừa thu hút.
Vừa trông thấy chị, Hứa Thanh Sương vốn đang cười mỉm đã hừ khẽ một tiếng xoay phắt đầu đi, nể sư phụ đang ở đây mới không tỏ thái độ với Trịnh Dao.
Chào Tạ sư bá xong, Trịnh Dao đặt ấm sứ trắng be bé lên bàn của Hứa Thanh
Sương nhưng không nhiều lời, xoay sang đánh tiếng với Hứa Tố Tề, sau đó
đón lấy ba lolita nhào vào lòng mình.
Ba chị bé vừa
đòi gả cho Tạ sư thúc kia lập tức kéo tay áo Trịnh Dao làm nũng, hỏi tại sao lâu lắm rồi không đến thăm bọn nó, chị Đẹp hiếu động nhất còn thét
đòi gả đến đỉnh Bạch Nhẫn của Trịnh Dao, ai nấy nghe mà dở khóc dở cười.
Nhốn nháo một hồi, Trịnh Dao gọi Giang Trừng: “Tiểu sư muội thu dọn đồ đạc đi, sư phụ bảo ta đón muội về điện Hàn Sơn.”
“Hả? Sao vậy ạ?” Giang Trừng thắc mắc, nhanh tay gom đồ.
“Đại sư huynh đã về được mấy ngày, sư phụ bảo sư đồ chúng ta nên tổ chức một bữa tiệc nhỏ, hoan nghênh muội gia nhập dãy Bạch Linh.”
Giang Trừng láng máng nhớ lại trước đó đã nghe tam sư tỷ nhắc qua, nhưng —–
“Nhị sư tỷ vẫn đang bế quan luyện đơn mà? Mình không chờ chị ấy ạ?”
Trịnh Dao lắc đầu, “Chả biết khi nào nhị sư tỷ mới xuất quan, cứ mặc tỷ ấy,
chờ tỷ ấy xuất quan, chúng ta lại tụ tập lần nữa là được.”
Giang Trừng cúp học một cách quang minh chính đại, nhưng cô hoàn toàn không
ngờ rằng “buổi tiệc nhỏ của các tu sĩ” lại là thế này. Đã bảo xa hoa
lộng lẫy rình rang cao cấp lắm cơ mà?