Ngộ Phật

Chương 37: Sơn phái Xuất Trần


trước sau

ĐÃ VỚ VỈN THÌ CHỚ, LẠI CÒN NGU.

Rất nhiều người được đưa tới nơi chuyên tiếp khách trọ ngoài sơn phái Xuất Trần, còn hai sư đồ Giang Trừng lại được mời đến núi Vô Định.

Khách nào cực kỳ thân với Vô Định sơn hoặc tân lang tân nương mới được ân cần như thế, đệ tử dẫn đường đưa hai người đến thẳng núi Vô Định, dọc đường còn niềm nở giới thiệu cảnh sắc và kiến trúc xung quanh.

“Thoạt tiên Văn Nhân thiếu sơn chủ đã lệnh chúng tôi phải tiếp đón đệ tử dãy Bạch Linh của Dung Trần sơn phái thật chu đáo, đồng thời đưa khách đến khách phòng ở Vô Định sơn. Khách phòng nơi ấy có vị trí tốt nhất, linh khí dồi dào, cảnh trí khá đẹp, hiếm ai được ngụ lại.”

Tên Văn Nhân Quân này là người cùng lứa với Bạch Nhiễm Đông, Giang Trừng là lớp con cháu mà được đối đãi ân cần như thế đáng ra phải nơm nớp lo sợ mới đúng, vậy mà không, cô chỉ càng cảm thấy thiếu chủ Vô Định sơn này thực sự đã-từng-có-gì-đó với sư phụ nhà mình thôi.

Sơn phái Xuất Trần sông ngòi chằng chịt ắt phải có rất nhiều bến nước, bên các bến với đủ phong cách từ phong nhã đến hoang dại đỗ đầy những chiếc thuyền đủ mọi kích cỡ và đều được trang trí tinh tế thanh thoát, chẳng cần người lái vẫn có thể tự tìm được đích đến. Giang Trừng đứng trên mũi thuyền ngắm mặt sông không được rộng cho lắm, trong bụi lau và sen bên bờ là vài con chim nước trắng nhởn nhơ ngơi nghỉ.

Đường bỗng dưng hẹp lại, rất nhiều nơi chỉ vừa đủ để một con thuyền đi qua. Thường ngày chẳng mấy khi có thuyền tới lui thì không sao, nhưng giờ đang là lúc lắm người nhiều khách, bọn Giang Trừng vừa đến vùng hẹp, khéo thay lại chạm mặt một chiếc thuyền hoa lộng lẫy.

Thuyền hoa có ký hiệu của Vô Định sơn đã thể hiện rõ bên trong là nữ quyến nhà họ, Giang Trừng đang đoán già đoán non, thế mà cơ hội kiểm chứng lại đến ngay.

Chỉ thấy một ả thị nữ kiêu ngạo đứng trước mũi thuyền, lên tiếng bảo bọn Giang Trừng: “Đây là thuyền của phu nhân thiếu sơn chủ Vô Định sơn, phu nhân có việc gấp phải giải quyết, phiền khách nhân lui lại.” Câu từ thì lễ phép, nhưng thái độ thì xấc xược vô cùng.

Quả nhiên là hôn thê của Văn Nhân Quân – thiếu sơn chủ Vô Định sơn. Nơi này khác với thế giới cũ của Giang Trừng, vợ sắp cưới sẽ được đón đến trước vài hôm đặng cùng tiếp khách với chồng, nghe đâu cô vợ này đã đính hôn với Văn Nhân Quân lâu lắm rồi, dù chẳng rõ tại sao đến bây giờ mới tổ chức hôn lễ nhưng cũng chẳng ai dám bàn ra tán vào gì việc cô ta đến nhà chồng trước đám cưới. Ba ngày sau là đại hôn, trong khoảng thời gian này, hai người vẫn có thể gặp mặt thường xuyên.

Hai nữ đệ tử váy hồng trên thuyền Giang Trừng bối rối nhìn cô rồi lại khó xử nhìn chiếc thuyền hoa nọ, rõ vẻ chẳng biết phải làm sao. Vì sư phụ mà Giang Trừng chẳng ưa gì vị thiếu phu nhân kia, nhưng cô cũng không muốn làm khó hai nữ đệ tử vô can trên thuyền mình, bèn ra dấu bảo họ lùi thuyền lại.

Hai nữ đệ tử thấy thế mới yên tâm thở phào, vội dời thuyền nhường đường.

Nhưng chiếc thuyền hoa kia không nhúc nhích, lại có một giọng nữ vọng ra từ trong thuyền. Cùng thái độ kẻ cả với thị nữ vừa rồi, hỏi rằng: “Là đệ tử Bạch Linh của Dung Trần sơn phái?”

Giang Trừng đứng ngay mũi thuyền, áo trắng tung bay, mặt mày tuấn tú, nghe thế mới đáp: “Là tôi, Giang Trừng – đệ tử Bạch Linh của Dung Trần sơn phái, thiếu phu nhân hữu lễ, mừng ngày vui của thiếu phu nhân.”

“Giang Trừng? Sao ta chưa từng nghe nói Bạch Nhiễm Đông nhận đệ tử nào có tên như vậy?” Giọng nữ lại cất lên, không giấu nổi vẻ chán ghét lúc nhắc đến Bạch Nhiễm Đông.

Giang Trừng cứ như không nhận ra, trả lời: “Tại hạ vừa bái nhập sư tôn, vẫn kém xa sư huynh sư tỷ, thiếu phu nhân không biết tới âu cũng là lẽ thường tình.”

“Sao sư phụ mi không đích thân đến, sợ tới lúc ấy lại đau lòng à.” Nàng ta lại giở giọng bắt bí.

Giang Trừng bật cười, càng xuất chúng nổi bật, dịu dàng thân thiết hơn, “Gần đây sư phụ lại vừa đột phá một cảnh giới nhỏ, đang bận củng cố tu vi, sư huynh và nhị vị sư tỷ cũng bận chăm sóc sư phụ, sư môn còn đủ việc lớn nhỏ cần xử lý, chỉ có tại hạ rỗi rãi, bèn được lệnh đến đây.”

Giang Trừng nghe đồn tu vi của nàng tiểu thư xuất thân từ gia tộc lớn này kém xa sư phụ mình. Đáp trả như kia, hẳn nàng ta cũng chẳng vui vẻ gì nổi nữa.

Quả vậy, nàng ta “Hừ!” một tiếng, nghiến răng: “Mồm mép tép nhảy, không hổ danh là đệ tử Bạch Nhiễm Đông!” Rốt cũng vì kiêng dè gì đó mà cô ả không buông lời khó nghe hơn, chỉ ra lệnh đưa thuyền hoa lướt qua Giang Trừng, đi mất.

Hai nữ đệ tử dẫn đường như mất cả hồn vía với “cuộc trò chuyện” của Giang Trừng và nàng thiếu phu nhân kia, nhìn Giang Trừng ra chiều muốn nói nhưng thôi, lại vội vàng lặng lẽ đưa họ đến nơi ở, khác hẳn vẻ thân thiện trước đó. Giang Trừng cũng không để bụng, tự mình ngắm cảnh.

Tuy người ở đây chẳng ra sao, nhưng cảnh sắc lại đẹp vô cùng. Điểm tâm trên thuyền cũng ngon, trong lúc cô và vị thiếu phu nhân kia giương nanh múa vuốt thì đồ đệ Phong Hữu Chỉ nhà cô đã thong thả xơi hai miếng bánh bông lan.

Người đón bọn Giang Trừng ở bến núi Vô Định là một bà hầu già tóc mai điểm bạc. Những người làm tôi tớ thường có tu vi không cao lắm, thọ nhất cũng chỉ hai ba trăm năm, chủ yếu là lo việc sinh hoạt thường ngày của chủ nhân. Người này đã lộ cả tuổi thật, có lẽ cũng sắp đến ngày ra đi rồi.

Không như niềm ân cần của các đệ tử dẫn đường và nỗi chán ghét của thiếu phu nhân, cảm giác mà bà hầu già này đem lại cho Giang Trừng chính là sự hiền hậu hòa nhã. Sau khi trò chuyện với bà, Giang Trừng đã biết sự thân thiện này từ đâu mà có.

“Nhiễm Đông tiểu thư không đến được ạ? Quân thiếu gia mong mỏi đã lâu, hồi âm mới đây của Nhiễm Đông tiểu thư khiến Ngài thất vọng lắm, lão nô cũng đã lâu rồi không được hầu hạ Nhiễm Đông tiểu thư, lần cuối gặp Nhiễm Đông tiểu thư, dường như cũng đã là rất nhiều năm về trước.” Bà hầu già chầm chậm dẫn đường, vừa đi vừa trò chuyện với Giang Trừng kế bên.

Đánh hơi được gì đó từ cách xưng hô và thái độ trong lời nói của bà, nụ cười trên môi Giang Trừng càng tươi hơn, vẻ ngoài ngoan hiền xán lạn tuấn tú này rất được lòng người khác, đặc biệt là những người cao tuổi, chẳng mấy chốc bà hầu già đã tiết lộ cho cô bao nhiêu là bí mật.

“Trước đây tình cảm giữa Nhiễm Đông tiểu thư và Quân thiếu gia tốt biết bao, thanh mai trúc mã thuở nhỏ vô ưu, trao nhau tín vật định thân rồi mà. Lão nô đã chăm sóc đến tận lúc họ trưởng thành, vẫn luôn cho rằng ngày sau Nhiễm Đông tiểu thư sẽ… Ôi, thứ gọi là duyên phận lúc nào cũng mờ ảo, rất nhiều chuyện chẳng thể cưỡng cầu. Nhiễm Đông tiểu thư tức giận, bao nhiêu năm nay vẫn không về thăm Văn thiếu gia, lão nô còn tưởng lần này hai người có thể hòa giải hiềm khích thuở xưa, cũng đã xa xôi như thế, cớ gì vấn vương mãi trong lòng, rốt lại người khó chịu vẫn là chính mình thôi, nếu nhìn thoáng được thì tốt biết bao…”

Giang Trừng chỉ cười lắng nghe, không chen vào phát biểu cảm tưởng.

Từ miệng bà hầu này, Giang Trừng đã biết được rất nhiều điều. Xưa kia, lúc sư phụ Bạch Nhiễm Đông vẫn còn bé, vì mẹ nàng và mẹ Văn Nhân Quân là bạn thân, nàng thường theo mẹ đến núi Vô Định chơi.

Bạch Nhiễm Đông xấp xỉ tuổi Văn Nhân Quân, thuở bé nàng đã nức tiếng hỗn thế ma vương chuyên gây chuyện, nhưng trời phú
cho vẻ ngoài trắng tròn đáng yêu, lại thêm tính ranh ma láu cá, là viên ngọc trên tay vợ chồng sơn chủ dãy Bạch Linh, từ nhỏ đã ngàn yêu vạn chìu, chẳng ai nỡ trách phạt, thành ra càng được dịp tinh nghịch phá phách. Đến núi Vô Định làm khách cũng chẳng chịu sửa cái tính “bốc lửa” của mình, thích bắt nạt tiểu ca ca Văn Nhân Quân lớn hơn nàng hai tuổi nhất.

Từ nhỏ Văn Nhân Quân đã được dạy dỗ để làm thiếu sơn chủ, mới tý tuổi đầu đã chín chắn già dặn, khá có phong phạm quân tử, yêu chìu bao dung muội muội hoạt bát thích trêu chọc mình vô cùng, Bạch Nhiễm Đông phạm lỗi lầm gì ở núi Vô Định, đến cuối Văn Nhân Quân sẽ đứng ra nhận thay. Khi ấy, ai nấy đều cho rằng đôi trẻ nít này mai sau sẽ thành tiên lữ uyên ương.

Chính họ cũng đã từng nghĩ như thế.

Đến tận trận đại chiến diễn ra, cha mẹ Bạch Nhiễm Đông chiến tử, chỉ trong một buổi tối, dãy Bạch Linh mất đi căn cốt, địa vị tuột dốc ngàn trượng. Bạch Linh là dãy hệ đã truyền thừa lâu đời ở sơn phái Dung Trần, khác với những dãy hệ mới, bứt dây động rừng, rất nhiều dãy hệ nhỏ phụ thuộc Bạch Linh.

Khi ấy ai nấy thuộc dãy Bạch Linh đều nơm nớp lo sợ, gần như sụp đổ, Bạch Nhiễm Đông – người đột nhiên mất cả cha mẹ luống cuống hoảng hốt, dẫu có hai sư huynh tự lập dãy hệ riêng đã cùng tôn Bạch Linh làm chủ, phò nàng đứng đầu, nhưng khi ấy, Bạch Nhiễm Đông với tu vi cực thấp vẫn chẳng thể chấn hưng lại. Nàng vô thức muốn nương nhờ người mình yêu, người vẫn luôn chìu chuộng mình.

Nhưng bấy giờ lại dấy lên tin đồn Văn Nhân Quân đính hôn với tiểu thư nhà họ Vệ, trận đại chiến ấy cũng đã khiến Vô Định sơn tổn thất rất nhiều, cần phải mượn sức đồng minh để củng cố địa vị của mình ở sơn phái Xuất Trần, như lẽ dĩ nhiên, Bạch Linh bắt đầu sụp đổ không thể đáp ứng nổi yêu cầu này, thế nên, Bạch Nhiễm Đông đã bị bỏ rơi.

Nghe đâu Bạch Nhiễm Đông đã đến tìm Văn Nhân Quân sau khi biết tin, rồi thất thểu quay về.

Sau đó… Sau khi về đến Bạch Linh, chẳng rõ Bạch Nhiễm Đông đã dùng cách gì để nhanh chóng nâng cao tu vi, bỏ đi sự ngây thơ dạo trước, cứng rắn chỉnh đốn lại dãy Bạch Linh, khiến tất cả những kẻ muốn thôn tính Bạch Linh phải thua đau một trận, chấp chưởng thành công.

Sau này, nàng không đến sơn phái Xuất Trần, không gặp Văn Nhân Quân thêm lần nào nữa, đến tận bây giờ.

Vừa nghe đại khái câu chuyện, Giang Trừng đã có thể tự biên tự diễn ra vô số tình tiết, ví như cô bé vừa mất cha lẫn mẹ, đang vô cùng sợ hãi muốn được người yêu giúp đỡ vỗ về, khéo thay lại thấy cảnh người yêu đang lấy lòng một em khác, v.v… Máu chó thế kia, mấy cô bảo có đau lòng không, đau lòng chứ!

Nhưng đời mà, chẳng thể nào tránh nổi một hai gã cặn bã, trông sư phụ bây giờ cũng đã bình thường rồi, còn mắt đi mày lại với đại sư huynh nữa kìa, ấm áp thế kia, đại sư huynh mà nhớn hơn, không chừng họ tổ chức đám cưới còn trước cả Văn Nhân Quân ấy chứ.

Sư phụ đã quên hay chưa, Giang Trừng không dám khẳng định, cô từng tuổi này rồi nhưng vẫn chỉ lo chăm em kiếm tiền, chưa rảnh yêu đương bao giờ, kể ra cô chả hiểu gì ráo.

Nhưng ở đây có một người hiểu.

Giang Trừng hỏi gã đồ đệ ăn mãi không ngừng, cứ như muốn vỗ béo cho cái cơ thể đẹp đẽ duy nhất còn lại của mình: “Đồ nhi, con bảo sư tổ nhà con là thế nào đấy?”

“Chỉ là nhịn tới mức bứt rứt thôi, chắc tẩn gã Văn Nhân Quân kia một trận là cạn tàu ráo máng ấy mà.”

“Đơn giản thế á? Không phải người ta chỉ thỏa lòng hả dạ sau khi gã cặn bã ấy không kịp hối hận, dập đầu nhận sai sao?”

“Sư phụ, đừng xem thường sức ảnh hưởng đáng sợ của thời gian. Có rất nhiều chuyện mà khi đối diện, tâm thái một trăm năm trước và một trăm năm sau gần như đã khác nhau hoàn toàn, huống chi xét cho cùng, thứ mà hai người chọn không giống nhau, thực ra cũng đâu có ân oán gì lớn chứ, sư tổ hẳn chỉ bất bình trong lòng thôi.”

Giang Trừng sờ cằm, “Thế á? Vậy sao sư phụ không tự đến đây?”

Phong Hữu Chỉ cười ra chiều thần bí, “Đồ nhi đoán, sư tổ hẳn sẽ đến thôi.”

Giang Trừng nhỏ giọng hỏi: “Sao lại bảo thế? Nếu người muốn tới, cớ gì lại sai ta đi?”

Phong Hữu Chỉ: “Trực giác. Với cả sư phụ ạ, đồ nhi cho rằng sư tổ sai người ra ngoài là để lịch luyện.”

Nghe gã nói xong, Giang Trừng chỉ biết im lặng.

Tới tối hôm ấy, Giang Trừng gặp Văn Nhân Quân – nhân vật trong lời đồn. Như nội dung câu chuyện, Văn Nhân Quân ngời ngời phong độ, nho nhã dịu dàng. Nhưng không đẹp trai bằng đại sư huynh Bạch Linh.

“Thiếu sơn chủ bận bịu thế kia mà vẫn dành riêng thời gian đến thăm vãn bối, hoảng hốt lắm thay.”

Văn Nhân Quân đã chuẩn bị trước, vừa tới đã tặng quà gặp mặt, cứ như bề trên thân thiết, “Giang Trừng phải không? Mấy năm trước đã nghe sư phụ con nhận một đồ đệ nhỏ, ta và sư phụ con cũng là chỗ quen biết cũ, không cần khách khí, gọi ta Văn Nhân tiền bối là được.”

Dứt lời nói tiếp: “Nghe đâu chiều nay đã gặp thuyền hoa của Duyệt Tâm à? Hôm nay tâm trạng của Duyệt Tâm không được tốt lắm, đã nói vài lời không thỏa, mong con không để bụng.”

“Vãn bối không dám, vả lại phu nhân thiếu sơn chủ cũng chẳng nói gì, thiếu sơn chủ nghiêm trọng quá rồi.” Giang Trừng cười tít đáp lại.

Thấy cô không đổi cách xưng hô, Văn Nhân Quân cũng lờ đi, chần chừ một chốc mới hỏi: “Sư phụ con, nàng ấy, dạo này vẫn ổn chăng?”

“Sư phụ vẫn khỏe, đa tạ thiếu sơn chủ quan hoài.”

Dẫu Văn Nhân Quân có bóng gió thế nào, Giang Trừng vẫn cứ giả ngơ không hiểu, đánh võ lòng vòng tám chuyện đâu đâu chứ không tiết lộ chút ít thông tin gì về sư phụ, cuối cùng Văn Nhân Quân cũng đã nhận ra, không hỏi thêm nữa, cười khổ cáo từ rời đi.

Bóng lưng tịch mịch biết mấy.

Mỗi người phải chấp nhận hậu quả mà sự lựa chọn của chính mình mang lại. Giang Trừng vẫn luôn thấu đáo điều này, nhưng vẫn còn rất nhiều người không hiểu.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện