THẬT KHÔNG NGỜ ANH LÀ MỘT ĐẠI SƯ NHƯ VẬY.
Giang Trừng về thiền phòng của mình, phát hiện đại sư đã ba hôm không
gặp đang ngồi một mình trên tảng đá trước cửa phòng, kế bên là một con
sóc nhỏ lông xám.
Chùa Thượng Vân lặng yên tĩnh mịch, cổ thụ trùng mây, xung quanh gian
thiện phòng mà cô ở trồng đầy những thông, mỗi bận thông reo lại tỏa
hương sâu lắng, giữa vạt biếc xanh duy chỉ một tấm áo trắng tinh khôi
ấy, trông như hạc ngơi chân nơi núi rừng.
Trên người đại sư thoảng mùi đàn hương dễ chịu, chẳng biết có phải vì
mùi hương này không mà mỗi khi ở bên đại sư, Giang Trừng cũng sẽ lây
luôn cái lắng dịu ấy, gạt tất cả mọi suy nghĩ trần tục ra sau.
Nhưng đại sư đẹp như tranh nọ giờ lại đang tách vỏ hạt thông, tanh tách
từng tiếng. Giang Trừng liếc con sóc dưới chân đại sư vài lần, cho rằng
nó bị hạt thông của đại sư quyến rũ mới tới gần.
Nửa tháng nay theo chân đại sư, Giang Trừng chưa từng trông thấy anh
uống một ngụm nước nào chứ đừng nói tới ăn, như sắp siêu thoát thành
tiên vậy. Xét đến chuyện đại sư là tăng khổ tu, Giang Trừng bèn mặc nhận anh ta không có nhu cầu ăn uống. Nhưng giờ cô đang nhìn thấy cảnh gì
đây, đại sư thế mà đang ăn vặt! Dù ăn bằng biểu cảm như đang tụng kinh
thì đấy vẫn rành rành là ăn!Read more…
Nhúm hạt thông to cỡ một đốt ngón tay kia, hạt nào hạt nấy tròn mẩy,
trông có vẻ rất ngon, Giang Trừng chưa từng thấy hạt thông nào to như
vậy. Thế là cô vô tình nhìn chằm chằm đống hạt thông chỗ đại sư, ngơ
ngẩn như con sóc khờ kia.
Đại sư ngẩng đầu trông sang, Giang Trừng ho khan bước tới, phủi tảng đá
bên cạnh anh, ngồi xuống. Con sóc kia hoảng hốt, nhanh như khói leo biến lên cây thông. Giang Trừng ngồi kề đại sư, tự nhiên nhón lấy một hạt
trong nhúm hạt thông đại sư đặt trên vạt áo mình. Cô muốn thử xem đây là món ngon gì mà có thể khiến đại sư chịu hé cái miệng tôn quý của mình
ra.
Hai người lặng yên, chỉ nghe mỗi tiếng tách vỏ hạt thông. Giang Trừng
nhận ra món này đúng là ngon như cô nghĩ, không, còn ngon hơn cô nghĩ
nhiều. Vỏ hạt không cứng, tách nhẹ đã mở, lại còn mỏng lắm, nhân hạt rất to, vừa nhai mùi thông nồng nàn đã dậy cả khoang miệng.
Không biết có phải ảo giác hay không, Giang Trừng cảm thấy sau khi hạt
thông này trôi xuống bụng thì như có một dòng nước ấm mỏng manh chảy qua ngực mình, cả người ấm áp, thoải mái lắm thay.
Ban nãy còn định nhón thêm vài hạt, nhưng vì cảm giác mới rồi khiến cô
đoán rằng đây là của báu gì đó, Giang Trừng không thể mặt dày bốc ăn như những món ăn vặt bình thường, tuy rằng đã lâu không xơi quà vặt, cô
thực sự rất thèm.
Giang Trừng thầm tiếc nuối một lúc, phủi tay nghiêng đầu nhìn đại sư,
trông kỹ lại thì cô phát hiện mặt đại sư hơi tái. Mặt cắt không còn giọt máu nhưng vẫn bình tĩnh hệt trước giờ, đầu mày cuối mắt như thấp thoáng nụ cười thản nhiên.
Nhưng trong ba ngày không gặp này đại sư đã làm gì thế, sao nhìn não nề vậy.
Nhớ lại ban nãy trên đường đã bị một hòa thượng giàu xổi lấp lánh ánh
vàng ngăn lại, xoay tới trở lui léo nhéo mãi câu "Lại dám ức hiếp Thanh
Đăng sư thúc", Giang Trừng lấy làm lạ, chắc không phải do mình mà thành
vậy đâu nhỉ?
Mà nếu đại sư không khỏe thì trong nửa tháng lên đường phải đổ bệnh từ
khuya rồi, sao tới tận đây mới xuất hiện triệu chứng được. Nhưng nhỡ đại sư đã cố gắng chống đỡ suốt cuộc hành trình thì sao?
Giờ nghiêm túc nghĩ lại mới thấy bất thường, đại sư là người xuất gia,
bị cô *beep* chắc cũng gọi là đã phá giới, có lẽ cũng giống nhân vật
luyện Đồng Tử Công gì gì trong tiểu thuyết võ hiệp nào đó, tóm lại là
phải chịu nhiều thương tổn, nếu không hòa thượng hung dữ vừa nãy cũng sẽ chẳng có vẻ căm uất tới mức muốn đập cô một phát chết tươi thế đâu.
Trước đó đại sư quá bình thản, làm cô cũng chẳng thấy chuyện này có gì
sai.
Giang Trừng đơ ra suy nghĩ, chợt bị hành động của đại sư gọi hồn về. Có
lẽ đã thấy vẻ thèm ăn nhưng cố nhịn của Giang Trừng, đại sư nhón một
nhúm hạt thông đặt sang bên cạnh cô.
"Cho tôi hả? Vậy tôi ăn đấy nhé ~" Giang Trừng quên phắt đi suy nghĩ mới nãy, vui vẻ tiếp tục tách vỏ hạt thông.
Tách xong vỏ, Giang Trừng lại thấy trước mặt mình xuất hiện một chén trà bốc hơi nóng. Tay phải đại sư cầm chén trà đặt xuống trước mặt cô, tay
trái bưng chén khác lên nhấp một ngụm.
Ờ thì, đại sư nãy giờ vẫn ở yên đấy, trà nóng đâu ra thế này? Cô cũng
muốn có cái skill cứ hễ lơ đi một chốc là lại móc được đồ ra này lắm!
Hai người ngồi đấy với tư thế hệt nhau, cùng nhấc chén trà lên uống, cùng đặt xuống, cùng thở phào.
"Trà ngon." Giang Trừng chép miệng, đặt chén xuống bên cạnh, sau đó mới
hỏi: "Đại sư, vừa nãy có một hòa thượng cả người lấp lánh ánh vàng, cầm
pháp trượng vàng, trông rất dữ tới tìm tôi, bảo tôi ức hiếp anh đấy."
"Là người nào?" Đại sư rốt cũng mở miệng nói câu đầu tiên.
Giang Trừng hỏi: "Nhẽ nào trong chùa các anh có rất nhiều hòa thượng theo xì tai lấp lánh ánh vàng rứa hả?"
Đại sư đáp: "Ừ."
Sao cùng là hòa thượng, người ta có thể mặc sức vắt vàng lên đầy người,
còn đại sư anh lại mặc áo cũ mang giày vải sờn, tới mức đôi giày đang
mang sắp mòn vẹt luôn rồi vẫn chưa chịu thay? Ắt chẳng phải do nghèo,
chả lẽ là vì lười? Giang Trừng lại không hiểu rồi, cô nói: "Người tên
Hình Giới ấy."
Đại sư: "À." Đại sư hớp thêm ngụm trà, ngồi im.
Giang Trừng dằn lòng chờ một lúc, thấy đại sư không định nói gì nữa,
không kìm được hỏi: "... Vậy thôi đó hả? Đại sư à, sao anh không nói
thêm gì cả?"
Đại sư: "Nói gì?"
Giang Trừng: "Thôi, để tôi đổi câu hỏi, đại sư, có phải anh bị thương rồi không?"
"Đúng vậy."
"Nặng không?"
"Nặng."
Ủa, thường thì người bị thương nặng đều sẽ phủ nhận mới đúng, đáp thẳng
thế này thì đại sư thẳng thắn quá rồi, nhưng chính mồm khẳng định mà sao anh còn bình thản rứa, anh chắc chắn mình bị thương nặng thật chứ?
Giang Trừng ngớ ra một hồi mới hỏi tiếp: "Là vì tôi nên anh mới bị
thương hả?"
"Một phần nhỏ là do cô." Đại sư lại đáp vô cùng thành thật.
"Có cần tôi trịnh trọng xin lỗi anh không?" Giang Trừng nghiêm túc hỏi.
"Nếu làm thế thấy vui thì cô cứ việc." Đại sư nói.
Giang Trừng nghe vậy lại thực sự nhổm dậy, đứng trước mặt anh, gập người chín mươi độ đánh xoạch, vì đây là lần đầu tiên làm việc này, cô chưa
quen lắm, không ước chừng được khoảng cách, lại còn dồn quá nhiều sức
nên đầu đã đập mạnh vào đầu gối đại sư.
"Ôi cái đệt! Đau quá!" Giang Trừng ôm đầu ngồi xổm xuống đất la oai oái, chợt phát hiện tay đang vịn đầu bị kéo ra, sau đó, đại sư đặt tay mình
lên.
Giang Trừng tưởng đại sư sẽ xoa thật dịu dàng, ai ngờ anh ta nhấc tay vỗ bôm bốp vài cái, tới mức Giang Trừng ngửa luôn ra sau, buộc phải tóm
lấy bàn tay ấy, "Đủ rồi đủ rồi hết đau rồi, cách chữa trị của đại sư đặc biệt ghê."
Đại sư vỗ vài cái thế mà lại hết đau thật, Giang Trừng ngạc nhiên sờ
đầu, đứng dậy vòng ra sau lưng anh, nắn tay bảo, "Không thì tôi đấm vai
cho anh để tạ lỗi nhé?"
Không đợi đại sư trả lời, Giang Trừng đã đặt tay lên vai
đại sư, đấm
bình bịch. Với kiểu dùng sức này của Giang Trừng, nếu là người bình
thường thì chắc rơi vào cảnh hiểm nghèo luôn rồi. Nhưng đại sư không
phải người thường, anh ngồi im như đã ngủ, còn Giang Trừng thì đấm đến
nỗi tay mình đỏ cả.
Giang Trừng: "Đại sư à, anh làm từ đá hả?"
Đại sư: "Thân Kim Phật."
Giang Trừng: "Thế à?"
Dứt lời, Giang Trừng bỗng thò một ngón tay ra chọt vào eo đại sư.
"Ui da! Tay tôi!"
•••••
Buổi chiều, hòa thượng nhỏ Thù Vọng đi học về, thấy Giang Trừng ngồi đó
vừa lật kinh thư vừa ngâm nga, mỉm cười: "Hôm nay trông Giang Trừng tỷ
tỷ có vẻ vui lắm."
"Chắc là do xơi được món ngon." Giang Trừng khép quyển sách trong tay
lại, nhảy xuống khỏi tảng đá, xoa đầu Thù Vọng, "Nhóc Thù Vọng, chị hỏi
em một chuyện."
"Liên quan đến sư phụ ạ?" Hòa thượng nhỏ Thù Vọng thong dong cười.
"Thông minh!" Giang Trừng cười khà, "Sư phụ em sao thế? Trông không ổn lắm?"
Hòa thượng nhỏ trèo lên đá ngồi đàng hoàng xong mới bảo: "Đệ nghe trụ
trì sư huynh kể rằng, năm xưa sư phụ một mình độ hóa Thiên Tôn ma đầu,
phong ấn nguồn tà sát vào người mình, sau đó cứ cách một khoảng thời
gian thì trong cơ thể sẽ sinh ra khí tà sát. Bồ Đề Tử, pháp khí của sư
phụ có thể tịnh hóa khí tà sát, nhưng lâu dần, rốt cũng có lúc Bồ Đề Tử
không áp chế nổi, khi ấy sư phụ phải ở lại chùa tắm suối Vô Cấu."
"Khí tà sát là tà khí có thể mê loạn lòng người nhất trên đời, tu giả
bình thường chỉ cần dính phải một chút thôi sẽ mất cả tâm trí, nhưng sư
phụ thì khác, Người vẫn giữ được tỉnh táo khi tà sát tấn công. Nhưng khi không áp chế nổi, sư phụ không được sử dụng linh lực hay thuật pháp,
bằng không sẽ bị thương. Giờ vốn là lúc sư phụ ngâm mình nhưng lại đổi
thành Giang Trừng tỷ tỷ, Thù Vọng cũng hơi thắc mắc, tỷ tỷ có thể giải
đáp giúp Thù Vọng chăng?"
Giang Trừng sờ mũi, cảm thấy nếu mình kể chuyện kia ra cho Thù Vọng nghe thì sẽ bị tình nghi là đang dạy hư con nít mất, vậy là cô làm bộ ngay
thẳng, đáp: "Khí tà sát của đại sư đã bất ngờ chuyển sang người chị."
"Chuyển bằng cách nào?" Hòa thượng nhỏ Thù Vọng nhắm thẳng vào chỗ mấu
chốt. Dù biết rõ cậu bé không thể trông thấy cũng chẳng thể nào hiểu
được mấy chuyện kia, Giang Trừng vẫn đỏ mặt trước vẻ chăm chú của đôi
mắt trong veo hồn nhiên nọ. Cứ hễ nghĩ lại chuyện này thể nào cũng sẽ
mắc cỡ, lần nào như lần nấy!
Sau cùng, Giang Trừng phải ra tuyệt chiêu cuối, cô bảo: "Chờ em lớn sẽ hiểu."
Thù Vọng nghiêng đầu: "Nếu tỷ nói thế thì đệ cũng đã biết đại khái chuyện từng xảy ra rồi."
Giang Trừng không tin lắm, Thù Vọng mới lên bảy, có thông minh già dặn
hơn nữa cũng chẳng thể nào hiểu được chuyện này mới phải? Ngay cả sư phụ cậu bé cũng còn mù mờ kia mà. Minh Hoa Minh Trọng Minh Phi cùng tuổi
còn chẳng phân biệt nổi trai gái, không lẽ Thù Vọng lại biết mấy vụ này, quá phi khoa học, với cả sao thằng bé biết được?!
Như hiểu Giang Trừng đang nghĩ gì, Thù Vọng đáp: "Là Thù Chỉ sư huynh nói với đệ."
Lại là cái gã hòa thượng béo bị đại sư phạt ỉa chảy kia. Giang Trừng hơi vỡ vạc ra lý do đại sư vừa về đã phạt gã ngay mà chẳng cần nói nhiều
rồi.
Hòa thượng nhỏ chợt thở dài.
"Giang Trừng tỷ tỷ, tỷ có biết tại sao hôm nay Hình Giới sư huynh lại chắn đường tỷ không?"
"Tại sao?"
"Vừa nãy đệ đi hỏi, Hình Giới sư huynh bảo sư phụ đã tới Quy Giới Đường, Người nói mình phá giới, muốn nhận phạt."
Nghe vậy, Giang Trừng thoắt cái đã im lặng.
Thù Vọng nói tiếp: "Trước đó sư phụ đã bị thương, sau khi về còn vì trấn áp Ma tháp mà tiêu hao rất nhiều, lại nhận thêm hình phạt kia -- Sư phụ hiện là người có bối phận cao nhất trong chùa, phải chịu hình phạt nặng nhất. Hình Giới sư huynh trước giờ luôn kính trọng sư phụ, biết chuyện
mới tức giận đến tìm tỷ tỷ."
Nhưng ngoài việc mặt đại sư hơi tái thì cô chẳng nhìn ra vấn đề gì khác. Giang Trừng hơi hối hận vì đã cố sức nện vai đại sư như ban nãy, không
biết anh ta bị thương ở đâu, cả chuyến đi cô cũng đã gây nhiều phiền
phức cho anh, nghĩ lại đúng là mình không thỏa. Giang Trừng thở ngắn
than dài, "Em nói thế, chị lại thấy mình mang tội tày trời rồi."
Thù Vọng lắc đầu, "Giang Trừng tỷ tỷ không có lỗi đâu, nếu không thì giờ tỷ đã chẳng ở đây, với tính tình của sư phụ, nếu tỷ tỷ làm sai gì đó,
giờ hẳn sẽ đang chịu phạt ở một nơi nào đó rồi."
Giang Trừng lại nhớ đến yêu chuột bị đại sư ném bừa đi đâu đấy kia, bật
cười, lại bùi ngùi nói nhỏ: "Đại sư, đúng là một đại sư lạ lùng."
"Vì sư phụ là Thượng Vân phật tử mà." Thù Vọng cười đáp, đầy vẻ kính trọng.
Thượng Vân phật tử mà hai người đang bàn đến, giờ đang ngồi trước mặt
một con mèo đen. Con mèo này tên Bạch Tuyết, là thú cưng của trụ trì Thù Ấn. Mèo đen quẫy đuôi, miệng nhả tiếng người, "Trụ trì nói, hạt thông
linh này tốt cho vết thương của sư thúc, bảo tôi đưa thêm đến." Bên chân mèo đen là một túi hạt thông nhỏ, là loại mà trước đó Giang Trừng đã
ăn.
Vì cứ nghĩ không biết đại sư đã phải chịu hình phạt gì, vết thương như
nào cả đêm, Giang Trừng hiếm khi lại chẳng ngủ nghê nổi, hôm sau lúc
ngâm suối đã buồn ngủ.
Đánh một giấc trong lúc ngâm mình, nếu không nhờ Thù Vọng ngoài kia gọi
dậy, chắc Giang Trừng sẽ ngủ luôn tới tối. Leo lên bờ, Giang Trừng bất
cẩn giẫm phải một cái túi nhỏ đặt cạnh quần áo mình, vài hạt thông tròn
mẩy lăn ra.
Giang Trừng cầm túi thông lên, đoán chắc đại sư đã đặt nó ở đây. Nhưng vừa nãy mình ở trần mà, đại sư cứ vậy mà bước vào hả?
Giang Trừng: Thật không ngờ anh lại là một đại sư như vậy.