Ngọa Hổ Tàng Long

Chỉ có một cái mạng thôi!


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh




Mặc kệ vẻ chấn động của Tạ Viễn, anh nói tiếp, “Sau khi mất tay, Tưởng Tiểu Phàm rơi từ cấp bậc thần thánh xuống cấp thấp, cuối cùng mất cả mắt trái và nửa lá phổi, mất hết ý chí rồi vào nhà tù phía Nam”.





“Tôi kể cho anh nghe không phải vì muốn khoe khoang với anh rằng tôi quen biết được một nhân vật ghê gớm ra sao. Chỉ là tôi muốn anh hiểu một đạo lý, Tưởng Tiểu Phàm giỏi bài bạc là thế, nhưng cuối cùng cũng thua đến mức thảm hại thê lương. Còn Tạ Viễn anh đây chỉ là một kẻ mê bài bạc ù ù cạc cạc, có thể đạt được thành tựu gì cơ chứ?”






Advertisement



Tạ Viễn ủ ê nói, “Tôi biết rồi”.





“Chơi một ván không?”





Đột nhiên, Tôn Hàn đổi chủ đề.





“Sao cơ?!”, Tạ Viễn thắc mắc.






Advertisement



“Có tiền xu không?”, Tôn Hàn lãnh đạm hỏi.





Tạ Viễn móc một đồng xu tròn từ trong túi quần ra, “Có đây!”





Tôn Hàn cầm lấy, dùng ngón cái tung đồng xu lên. Đồng xu xoay cả chục vòng giữa không trung rồi rơi xuống mu bàn tay trái, anh dùng bàn tay phải che lên.





“Cách chơi đơn giản nhất, hình hay chữ! Anh thắng, tôi sẽ cho anh mười triệu, đủ cho anh thay đổi số phận của mình. Còn nếu anh thua, ngày mai sẽ có tin anh bị tai nạn giao thông”.





Soạt!





Tạ Viễn lập tức toát mồ hôi, “Anh, anh Tôn!!”





Mười triệu, cược mạng của hắn ta?!





Tôn Hàn nhẹ nhàng cười hỏi, “Sao hả, anh không cảm thấy mạng anh có giá mười triệu rất hời sao? Cái mạng của anh không đáng mười triệu đâu. Quan

trọng nhất là, anh có một nửa cơ hội thắng!”





“Nghĩ thử đi, người ta có nhà có xe, có vợ đẹp, bên ngoài còn có vài người phụ nữ nữa kia”.





“Còn anh, ngoại trừ việc ru rú ở khu ổ chuột này ra thì chẳng có gì cả!”





“Chỉ cần anh thắng, vậy anh sẽ có tất cả những thứ mà người khác có! Không thích sao?”





Giọng nói của Tôn Hàn không ngừng khuếch đại lòng tham trong Tạ Viễn!





Phải rồi, dựa vào cái gì mà người ta ở tít trên cao, còn hắn ta lại phải làm con chuột trong góc xó xỉnh, sống ở nơi tối tăm ẩm thấp này chứ?





Dựa vào cái gì chứ?!





Tạ Viễn liên tục nuốt nước bọt, nhưng vẫn không dám. Nếu thua, hắn ta sẽ mất toi cái mạng này.





Chỉ có một cái mạng thôi!





Tạ Viễn không hề hoài nghi về lời nói của Tôn Hàn, anh muốn ngày mai Tạ Viễn gặp tai nạn giao thông, chắc chắn sẽ không có rắc rối gì.





Trong lòng Tạ Viễn có hai giọng nói, một giọng nói bảo hắn ta cứ cược đi, có một nửa cơ hội để sở hữu mười triệu cơ mà!








20220402043820-tamlinh247.jpg


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện