Ngọa Hổ Tàng Long

Lòng dạ cũng lạnh lẽo như băng.


trước sau

“Tạ Viễn, anh nói cho tôi biết, anh là người thế nào vậy?”





Sắc mặt rất tệ, Tạ Viễn xoắn xuýt nói, “Anh Tôn, tôi, tôi biết bài bạc rất tai hại, nhưng tôi không bỏ được! Tôi chỉ ngồi im một chút thì trong đầu đã toàn là cá cược, nghĩ cách thắng được tiền! Kết quả…”






Advertisement



“Càng lún càng sâu!”





Tôn Hàn nói thay hắn ta, đoạn hỏi tiếp, “Anh cảm thấy anh là một kẻ giỏi cờ bạc?”





“Đúng thế!”





Tạ Viễn vẫn tự tin nhận định mình là một người giỏi đánh bạc.





“Không phải. Cùng lắm, anh chỉ là một kẻ mê bài bạc mà thôi. Người giỏi cờ bạc thực sự có khí phách hơn anh nhiều. Có muốn biết một kẻ sành sỏi cờ bạc là như thế nào hay không?”, Tôn Hàn khịt mũi xem thường.



Advertisement






Tạ Viễn hỏi lại theo bản năng, “Như thế nào?”





Sau khi lĩnh hội sức mạnh và bản lĩnh của Tôn Hàn, lúc này Tạ Viễn là Tôn Ngộ Không đội vòng kim cô, còn Tôn Hàn chính là Như Lai.





Trước mặt Tôn Hàn, Tạ Viễn hề nảy sinh ý định phản kháng.





“Cược tiền, cược vợ con, cược tay chân, cược mạng sống, gì cũng cược được! Chỉ cần là thứ mình có thì đều được quyền cược!”





“Có thể anh chưa biết, tôi từng ngồi tù, hơn nữa còn vừa mới ra tù”.





Sao có thể chứ…





Tất nhiên Tạ Viễn không tin.





Hắn ta đã tận mắt nhìn thấy cách Tôn Hàn uy hiếp Lý Tứ Hổ qua điện thoại, một người như anh phải có quyền lực đến mức nào? Sao có thể ngồi tù chứ?!





Tôn Hàn bật cười, dụi thuốc lá vào gạt tàn, “Tôi không cần phải gạt anh. Tôi thực sự vừa mới ra tù

không lâu thôi”.





“Tôi thụ án ở nhà giam phía Nam, ở đó có đủ loại tội phạm, từ tội phạm kinh tế, tội phạm giết người, thậm chí có cả bọn bán nước…”





“Tôi có quen một tay cờ bạc trong tù. Tay phải và mắt trái của anh ta đều không còn, ngay cả lá phổi cũng vì cá cược mà mất một nửa”.





“Nghe có vẻ rất đáng sợ nhỉ?”





Nào chỉ đáng sợ?





Nghĩ đến người như thế, Tạ Viễn suýt nữa đã nôn khan vì thấy tởm.





Lòng dạ cũng lạnh lẽo như băng.





So với hạng người bài bạc điên cuồng như thế, Tạ Viễn đúng là không bằng.





“Thật ra thì nhắc đến anh ta, chắc là anh cũng từng nghe tên đấy, anh ta là Tưởng Tiểu Phàm”.





“Thiên vương Tưởng Tiểu Phàm?!”





Ngay lập tức, Tạ Viễn kinh ngạc đến mức ngây người.





Thiên vương Tưởng Tiểu Phàm đã nổi tiếng cách đây mười năm, thuộc thời kỳ trước kia. Đám lang thang côn đồ ở vùng Tây Nam mà gặp người đó thì phải gọi hai tiếng “anh Tưởng”!





Khi đó Tưởng Tiểu Phàm làm mưa làm gió cả vùng Tây Nam, nghe nói từng thắng cả trăm triệu trong một buổi tối ở hộp đêm.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện