*Chương có nội dung hình ảnh
Lúc ở trong bữa tiệc, người này đã nói rằng sẽ hủy diệt công ty quản lý tài sản Lục Phong của nhà hắn ta, chuyện này khiến Lục Tường thấp thỏm không yên suốt mấy ngày.
Hắn ta còn nghĩ người ta đã quên rồi, không sao cả rồi.
Không ngờ hôm nay hắn ta lại tự vác xác đến trước mặt người ta, thế này không phải là tự tìm đường chết sao?
Advertisement
Người ta là người cháu được đích thân ông Long thừa nhận, giết chết hắn ta còn dễ hơn bóp chết một con kiến.
"Tổng giám đốc Tôn, anh..."
Trần Hương cũng không thể tin được. Cô ta đã sống ở thành phố Giang Châu bao nhiêu năm, thế nên cũng biết ít nhiều về tên cậu ấm kiêu căng như Lục Tường.
Cô ta biết rõ tên Lục Tường này là một tên cậu ấm ngang ngược, đồng thời cũng là một tên du côn có tiếng, đã làm không biết bao nhiêu chuyện ác.
Nhưng cô ta không thể nào ngờ được Lục Tường lại sợ Tổng giám đốc Tôn như vậy!
Advertisement
Nhìn hắn ta như vậy, trông có vẻ đó là nỗi sợ từ tận sâu trong lòng.
Chẳng lẽ Tổng giám đốc Tôn là đại ca xã hội đen sao?
Trông không giống chút nào!
Cô ta thực sự không đoán ra được.
Nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là có vẻ hôm nay bọn họ sẽ được an toàn.
"A Tường, cháu bị điên à! Tên Tôn Hàn này có là cái thá gì đâu, tại sao chúng ta phải sợ cậu ta?", Lục Hữu Đạo không hiểu chút nào.
"Chú, Lục Hữu Đạo, mau nhận sai đi, mau quỳ xuống nhận sai đi! Nếu không nhà chúng ta coi như xong đấy!", Lục Tường điên cuồng gào lên.
Lục Hữu Đạo ngẩn ra, ông ta không ngờ đứa cháu này lại gọi thẳng tên ông ta, hơn nữa còn gào lên như vậy.
Mặt ông ta tối sầm.
"Cút! Cái đồ nhát gan như mày, cút ngay cho tao! Tao