*Chương có nội dung hình ảnh
Trần Hương không định nói cho Vương Bách Xuyên biết chuyện này, cô ta không dám tiết lộ thân phận của Tôn Hàn.
"Cho dù thế nào thì tôi vẫn phải cảm ơn Tổng giám đốc Tôn!"
Advertisement
Tôn Hàn không trả lời. Anh nhìn thời gian trên đồng hồ rồi nói: "Giờ không sao rồi, chỉ cần Lục Hữu Đạo và Lục Tường không coi thường lời tôi nói thì họ sẽ biết rằng đến đồn cảnh sát tự thú chính là sự lựa chọn tốt nhất".
"Hiếm lắm mới có một ngày thứ bảy thảnh thơi, cô về nghỉ ngơi đi".
Trần Hương đột nhiên nhớ đến cuộc gọi tối qua, sắc mặt cô ta trắng bệch. Trong đầu cô ta chợt lóe lên một suy nghĩ, nếu cô ta nhờ Tổng giám đốc Tôn giúp cô ta giải quyết phiền phức đó thì có lẽ sẽ rất dễ dàng.
Nhưng suy nghĩ này vừa xuất hiện thì đã bị cô ta loại bỏ.
Trần Hương không muốn Tổng giám đốc Tôn biết về quá khứ của cô ta.
Advertisement
Nhưng mà...
"Tổng giám đốc Tôn, tôi, tôi gặp phải chút chuyện, anh có thể giúp đỡ một chút, có thể trả trước tiền thưởng của năm nay cho tôi không?". Cuối cùng, Trần Hương vẫn thốt ra đầy khó khăn.
Cô ta cũng chỉ thử thôi chứ không dám chắc sẽ được.
Chi nhánh công ti thời trang Sâm Uy ở thành phố Giang Châu năm nay có lợi nhuận khá tốt, thưởng cuối năm của một trợ lý như cô ta chắc khoảng một trăm nghìn tệ.
Nhưng vẫn còn một quý nữa mới đến cuối năm, không biết chỉ tiêu thành tích của công ty trong quý mùa đông này sẽ như thế nào.
Theo quy định, lúc này vẫn chưa thể phát thưởng cuối năm.
Trần Hương đã chuẩn bị sẵn tâm lý để bị từ chối.