Gặp được Tôn Hàn, Phương Minh Nguyệt tỏ ra khá thận trọng, hoàn toàn không giống người phụ nữ mạnh mẽ tự tin vào ban ngày.
Cũng khó trách, cô ta đã biết người đàn ông trẻ tuổi trước mắt là ai, cũng tỏ tường đối phương có địa vị thế nào ở Tây Nam.
Advertisement
Nếu không nhờ cái gật đầu của Tôn Hàn, quốc tế Phong Hoả dù có là công ty may mặc quốc tế quy mô lớn, cũng không dám đến thành phố Giang Châu để thăm dò.
“Cậu Tôn, cậu trẻ tuổi hơn tôi nghĩ!”, sau khi rót nửa ly Lafite cho Tôn Hàn, Phương Minh Nguyệt gợi mở chủ đề trò chuyện.
“Cạn ly!”
Tôn Hàn nâng ly một cách tao nhã, chạm ly với Phương Minh Nguyệt trước, sau đó mới đáp lời, “Thật ra tôi và cô Phương có rất nhiều điểm giống nhau, đều là người không có chỗ dựa, có được tất cả đều nhờ vào nỗ lực của bản thân! Tôi rất khâm phục cô Phương!”
Advertisement
Phương Minh Nguyệt không dám tiếp lời, “Phải là tôi khâm phục cậu Tôn mới đúng. So với cậu Tôn, quốc tế Phong Hỏa có đáng là gì, đừng nói là một người phụ nữ nhỏ bé như tôi!”
Tôn Hàn lắc đầu, “Không giống nhau. Tôi gặp được đúng người, một bước lên mây. Còn cô là người từng bước vươn lên bằng chính sức mình”.
“Nếu không nhờ may mắn, tôi sẽ không thể đạt được thành tựu xuất sắc như cô Phương!”
Lời của Tôn Hàn cũng không sai. Nếu không gặp được Phó Văn Húc, anh đã chẳng thể trở thành chủ nhân của Thiên Cửu môn ở độ tuổi này.
Với năng lực của anh, dù có suôn sẻ thì cũng phải mất ít nhất hai mươi năm, mới trèo lên được vị thế như hiện tại.
Anh đã tiết kiệm được hai mươi năm ấy.
Phương Minh Nguyệt cũng không dám đón nhận, chỉ nâng ly lên, “Thưa cậu Tôn, tôi xin thay mặt quốc tế Phong Hỏa, cảm ơn sự ủng hộ của cậu đối với chúng tôi. Xin cậu yên tâm, chỉ cần quốc tế Phong Hỏa đứng vững ở Tây Nam, mười phần trăm cổ phần