Tôn Hàn cười mỉa. Tên Lưu Quân này đúng là tiêu chuẩn kép. Anh ta đến công viên Hàng Sơn để cảm nhận cái mới còn anh với Liễu Y Y tới đây là vì không có tiền à!
Anh cười nhạt: “Giám đốc Lưu đúng là hơn người, bám váy phụ nữ cũng bám đến mức hợp lý hợp tình như vậy!”
“Tôi không làm vậy được, tôi vẫn cảm thấy đàn ông nên tự mình kiếm tiền cho bạn gái hoặc vợ tiêu mới có chút thể diện!”
Advertisement
Lưu Quân lập tức nổi giận: “Anh nói cái gì, ai bám váy phụ nữ?!”
“Phì!”
Thấy Lưu Quân bị vài ba câu nói của Tôn Hàn làm cho nổi giận, Liễu Y Y không nhịn nổi mà phì cười thành tiếng.
Có điều, không cười thì thôi, cười rồi lại khiến Lưu Quân cảm thấy mình bị sỉ nhục vô cùng.
Advertisement
Một đứa con gái bán cá, một thằng nhân viên quèn có tư cách gì mà cười giễu hắn.
Lưu Quân đưa tay lên khoe chiếc đồng hồ trên cổ tay: “Liễu Y Y, người bạn trai này của cô cũng chỉ được cái mồm mép lanh lợi thôi!”
“Nhìn chiếc đồng hồ Rodin này của tôi đi, người bạn trai của cô có nhịn ăn nhịn uống mười năm cũng không mua nổi!”
Lúc này, Tôn Hàn chớp mắt: “Đồng hồ Rodin đắt lắm sao?”
“Đồ nhà quê, đến cả giá của hãng Rodin cũng không biết, chỉ khoảng hơn hai trăm nghìn tệ thôi. Có điều, đối với một số tên nghèo kiết xác cũng chỉ có thể nhìn qua mấy tờ tạp chí mà thèm thôi!”, Lưu Quân cười khẩy.
Còn ngu ngơ hỏi giá tiền, đúng là tự làm tôi mất mặt.
Ôn Phương Phương tiếp lời, ngỗ ngược nói: “Lưu Quân nhà tôi có thể lên đến chức giám đốc mặc dù được bố tôi giúp đỡ nhưng cũng là do anh ấy có thực lực. Chiếc đồng hồ Rodin trên tay anh ấy là phần thưởng mà công ty tặng khi anh ấy hoàn thành được một lượng lớn đơn đặt hàng, giá cả chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là năng lực của Lưu Quân!”