Ngọa Hổ Tàng Long

“Nếu vậy thì ai đi đường nấy thôi”.


trước sau

“Người phụ nữ mà mình thích lại căm ghét mình hệt như một đống rác vậy, cảm giác này không dễ chịu chút nào nhỉ?”





Sau khi Trần Hương ra ngoài, Tôn Hàn mới đưa mắt nhìn Đậu Quân.






Advertisement



Đậu Quân bực bội đáp, “Bớt nói vớ vẩn. Hoặc là đưa tôi năm triệu, hoặc là anh rời khỏi Trần Hương đi!”





“Nếu tôi đưa anh năm triệu, anh lại đòi tiếp mười triệu thì tôi kiếm đâu ra cho anh đây?”, Tôn Hàn cười giễu, không nhắc đến chuyện tiền nong nữa, “Đậu Quân, về việc anh không dùng số tiền năm trăm nghìn của Trần Hương, tôi cảm thấy vì anh không muốn dùng, một xu cũng không. Vì anh biết một khi anh động đến khoản tiền ấy, thì tình cảm anh dành cho Trần Hương không còn là thật lòng nữa!”





“Người có tình nghĩa hầu hết là người ít học, kẻ phụ bạc đa số là người có học thức. Là Trần Hương có lỗi với anh!”





Đậu Quân hơi xúc động nhưng không thừa nhận, vẫn tỏ ra bực bội, “Tên nhà giàu kia, anh phiền phức thật đấy. Dứt khoát một câu đi, anh có đưa tôi năm triệu hay không!”



Advertisement






Tôn Hàn cười cười, cũng không tức giận, “Năm triệu, được chứ! Chỉ cần anh đồng ý rời xa Trần Hương, tôi sẽ đưa cho anh đúng năm triệu, không thiếu một xu. Anh đồng ý chứ?”





“Năm triệu cơ mà, sao tôi lại không đồng ý chứ! Tôi đồng…”





Đậu Quân đột nhiên im bặt, hai tay siết chặt thành nắm đấm, dứt khoát nói, “Tôi không đồng ý!!”





Có năm triệu thì tốt thật đấy, nhưng đó không phải là tiền của gã.





“Đậu Quân, thật ra việc anh có lấy số tiền này hay không cũng không quan trọng. Nhưng anh phải hiểu một điều, Trần Hương không thích anh. Có lẽ anh vẫn chưa biết, tôi không phải bạn trai Trần Hương, tôi chỉ đơn thuần là cấp trên của Trần Hương thôi”.





“Dù tôi và Trần Hương không có quan hệ gì, dù bây giờ Trần Hương không có bạn trai, thì cô ta vẫn sẽ không tiếp tục ở bên

anh. Trái tim của Trần Hương không thuộc về anh!”





“Trái tim của cô ta, thuộc về thành phố kim tiền hào nhoáng này!”











“Đậu Quân đi rồi”.





“Anh ta rời khỏi thành phố Giang Châu, rời khỏi thị trấn của các cô rồi, chắc vài năm nữa cũng không quay lại đâu”.





Tôn Hàn đi trên con đường dưới ánh đèn mờ rồi hờ hững nói.





Trần Hương do dự một lúc rồi hỏi: “Anh ta đòi… bao nhiêu tiền?”





Tôn Hàn ngoảnh lại nhìn Trần Hương với vẻ lạnh lùng, nhưng không trả lời.





Một lát sau, anh mới lấy một chiếc thẻ ngân hàng ở trong túi ra, sau đó vừa đưa cho cô ta vừa nói: “Đây là năm trăm nghìn mà anh ta bảo tôi trả cho cô, Đậu Quân nói dù mình có vô liêm sỉ đến mấy thì cũng không lấy tiền của phụ nữ”.





Ngay sau đó, Trần Hương đã thất thần rồi lẩm bẩm với vẻ khó tin: “Không lấy, không lấy tiền ư?”





Gã chẳng những không đòi một xu nào, đã thế còn trả lại năm trăm nghìn đã lấy của cô ta.





Sao có thể?





“Sở dĩ anh ra đòi cô tiền thật ra là vì muốn níu kéo tình cảm, tưởng cô sẽ hồi tâm chuyển ý. Nhưng giờ thì anh ta đã hiểu rõ mọi chuyện rồi, ngay từ đầu cô chỉ lợi dụng anh ta, chứ không có tình cảm gì”.





“Nếu vậy thì ai đi đường nấy thôi”.



“Trần Hương, Đậu Quân nhờ tôi chuyển lời tới cô là anh ta không trách cô chuyện năm xưa!”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện