Ngay lập tức, nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng Hoàng Thiếu Tài.
Nếu lời Tôn Hàn nói là sự thật, vậy cả nhà Hoàng Thiếu Tài, bao gồm cả gã ta, đều sẽ vào tù, hoàn toàn không có khả năng thoát tội.
Khoản tiền lợi nhuận của cổ đông mà gia đình gã ta đã biển thủ mấy năm qua, đủ để cả nhà họ bị tuyên án mười năm tù trở lên.
Advertisement
Nhưng chỉ chốc lát sau, Hoàng Thiếu Tài đã lấy lại bình tĩnh, không tin Tôn Hàn làm được những chuyện này.
Hoàng Thiếu Tài và bố mẹ gã ta đã làm chuyện này rất bí mật, lần nào xong chuyện cũng tiêu huỷ hết chứng cứ, làm sao lại để người ngoài biết được.
Nghĩ vậy, Hoàng Thiếu Tài tự tin hơn hẳn, bèn nghiêm mặt lại, “Tôn Hàn, cậu bớt nói vớ vẩn đi. Cả nhà họ Hoàng đều là công dân tuân thủ luật pháp, vô cùng trong sạch! Không giống như một số người, phạm phải tội xâm hại khiến ai nấy đều ghê tởm!”
“Loại người như cậu nên ở trong tù cả đời!”
Advertisement
“Thế à? Hy vọng anh đến đồn cảnh sát cũng có thể nói vậy”, Tôn Hàn nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ rồi.
Lộc cộc!
Đúng lúc này, có vài viên cảnh sát từ bên ngoài tiến vào.
Những người bình thường rất nể sợ nhân viên của cơ quan tư pháp, ai cũng chủ động nhường đường.
“Các anh cảnh sát à, có chuyện gì vậy?”, bà cụ Ninh khách sáo hỏi.
Người đàn ông trung niên đội mũ cảnh sát đi đầu tiên cất giọng nghiêm nghị, “Ai là Hoàng Thiếu Tài?”
Soạt!
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về Hoàng Thiếu Tài đang kinh hãi.
Chẳng lẽ những gì Tôn Hàn nói đều là thật?
Thế thì tên Hoàng Thiếu Tài này thảm rồi.
Vừa chuẩn bị đính hôn, đang ở thời khắc vinh quang nhất, thì bị đưa đi thẩm vấn.
Vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, Hoàng Thiếu Tài run rẩy nói, “Là,