*Chương có nội dung hình ảnh
Nhưng Lâm Mỹ Quyên đã phải thất vọng, ánh mắt Tôn Hàn không lưu luyến quá lâu mà nhanh chóng trở lại bình thường, anh còn châm một điếu thuốc.
Tôn Hàn trước kia sẽ không bao giờ hút thuốc trước mặt cô ta.
Advertisement
"Không, em chỉ là muốn gặp anh thôi! Tôn Hàn, mau tới đây ngồi đi, trước kia không phải anh thích nhất là rủ em tới công viên đi dạo với anh sao! Anh còn nói công viên thoải mái hơn những nơi như quán cà phê nhiều, ung dung tự tại..."
Nhưng Lâm Mỹ Quyên còn chưa nói xong thì Tôn Hàn đã quay người đi, lạnh lùng thốt lên: "Không có hứng thú!"
Lâm Mỹ Quyên không giả vờ nổi nữa, cô ta liền sầm mặt uy hiếp: "Tôn Hàn, anh không muốn gặp đứa con của anh và Liễu Y Y nữa à?"
Tôn Hàn khựng lại, anh từ từ quay đầu lại, lạnh nhạt hỏi: "Cô muốn nói gì?"
Advertisement
Anh đột nhiên thấy hứng thú, anh muốn xem thử Lâm Mỹ Quyên định giở trò gì.
"Tôn Hàn, chúng ta có thể quay về như trước được không?", giọng Lâm Mỹ Quyên lại trở nên mềm mỏng.
Tôn Hàn bật cười: "Cô nghĩ sao?"
"Con người ai chẳng có lúc mắc sai lầm. Tôn Hàn, năm đó anh không ở đây, Đường Minh Phong theo đuổi em rất mãnh liệt, em không giữ được lòng mình, đó là lỗi của em! Nhưng bây giờ em hối hận rồi, tình nghĩa vợ chồng ngày xưa vẫn còn đó, chẳng lẽ anh không thể tha thứ cho em lần này sao?"
Lâm Mỹ Quyên tỏ vẻ khổ sở, cô ta từng bước đi tới chỗ Tôn Hàn.
Tôn Hàn suy nghĩ một lúc, nói: "Cô đã nghe ngóng được chuyện ở khách sạn Cự Dương đúng không?"
Lâm Mỹ Quyên không thừa nhận cô ta vì chuyện Tôn Hàn tặng cho Liễu Y Y mười phần trăm cổ phần của công ty quốc tế Phong Hỏa nên mới định quay lại với anh.
Cô ta tiếp tục dùng