*Chương có nội dung hình ảnh
"Hai cái đều không phải". Tôn Hàn đáp lại một câu đơn giản, rồi cười hỏi: "Vậy cô giáo Hồ thích ngồi khóc trong xe Mercedes hay là thích ngồi cười sau ghế xe đạp?"
Lúc này đang đúng lúc giao thông ách tắc, muốn lái xe đến nơi Hồ Văn mời ăn cơm thì còn một đoạn đường khá dài nữa.
Advertisement
Anh nói chút chuyện đùa cho đoạn đường đỡ nhàm chán.
"Tôi không biết nữa, nếu gặp được người mình thật sự thích thì có lẽ tôi sẽ chọn cái thứ hai. Nhưng tôi càng hy vọng... sẽ tìm được một người tôi yêu, và người đó cũng giàu có!"
Hồ Văn cảm thấy chẳng có gì phải giấu giếm cả, cô ấy nói thẳng ra, sau đó đột nhiên nhìn Tôn Hàn: "Anh Tôn, có phải anh thấy tôi rất tham lam không?"
Tôn Hàn cười nhạt: "Không có gì là không thể cả. Trong cuộc sống này, tiền chính là thứ căn bản nhất, hôn nhân cũng cần tiền bạc để duy trì. Muốn sống một cuộc sống tốt cũng là lẽ đương nhiên thôi!"
Advertisement
"Hình như anh Tôn rất hiểu về hôn nhân?"
"Là một kẻ thất bại mà thôi".
Lúc này sắc mặt Tôn Hàn hơi ảm đạm, bầu không khí trong xe cũng trở nên bối rối.
Đèn đường vừa mới lên.
Hồ Văn mời Tôn Hàn ăn ở một quán ăn buffet kiểu Tây. Quán ăn này làm ăn khá tốt, khi bọn họ đi vào thì bên trong khá đông khách.
Nhưng họ cũng khá may mắn, lúc họ vừa đến thì vừa hay có một đôi tình nhân ngồi ở sát cửa sổ đã ăn xong.
Hai người họ liền ngồi vào vị trí đó, như thế thì có thể vừa ăn vừa thưởng thức cảnh đêm của thành phố Giang Châu.
"Anh Tôn, anh đừng trách nhé, tiền lương của tôi có hạn, chỉ có thể mời anh đến chỗ như thế này thôi!"
"Cô mời tôi ăn đã là tốt lắm rồi, tôi không soi mói thế đâu!"
Họ đi lấy đồ ăn, uống một chút rồi Hồ Văn mới nói: "Phải rồi, anh Tôn nói có chuyện cần nói với tôi, là..."